Me And Thee - Cảnh báo chú ý #30

Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:48:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theerakit cho sắp xếp để Peach chuyển phòng VIP – một căn phòng bệnh viện xa hoa đến mức khu vực dành cho cũng trông chẳng khác gì nơi ở của hoàng gia. Có cả quầy bar nhỏ, rèm che riêng cho bệnh nhân, phòng khách cho khách ghé thăm với đủ loại thức ăn nước uống sang trọng, một chiếc giường gọn gàng để nghỉ qua đêm, và cả thiết giải trí hiện đại – tất cả dường như quá mức cần thiết cho một đêm lưu trú.

Peach im lặng, để mặc ông trùm quyết định theo ý .

Theerakit quanh kiểm tra căn phòng, chỉ khi chắc chắn thứ đều mới hài lòng. Sau khi cùng ăn trưa, mới rời , nhưng quên dặn Kinn về báo cáo.

Kinn bĩu môi càu nhàu, song cuối cùng vẫn chịu rời , trông chẳng khác nào một đứa trẻ ép rời sân chơi yêu thích.

Khi căn phòng trở yên tĩnh, Peach nghĩ rằng nên tranh thủ chợp mắt bù cho những giờ mất ngủ đó. Thế nhưng càng thả lỏng, giấc ngủ càng chẳng chịu đến. Cậu chỉ thể ngửa, chằm chằm lên trần nhà.

Trong tĩnh lặng, giọng trầm ấm của Thee vẫn vang vọng trong đầu – cứng rắn, nghiêm túc, hề mang chút lả lơi. Vậy mà chỉ vài lời đơn giản thôi khiến tim Peach đập dồn dập, mặt nóng bừng lên, chắc chắn đỏ rực.

Cái quái gì ? Bao nhiêu năm nay, chỉ hẹn hò với phụ nữ. Sao giờ thể một ông trùm mafia cho rối loạn đến thế?

Bực dọc, Peach kéo chăn trùm kín đầu, suýt thì hét lên chỉ để giải tỏa áp lực dồn nén trong lồng ngực. Cậu hiểu nổi. Tại một kẻ lạnh lùng, đáng sợ, từng si mê mẫu trai , đột nhiên chuyển ánh mắt sang ?

Peach ngu. Dù con tim đôi khi né tránh sự thật, vẫn chẳng thể phủ nhận sự đổi rõ rệt từ khi Thee công khai cắt đứt với Aran. Dù cố thuyết phục bản nghĩ quá nhiều, những dấu hiệu quá rõ ràng, thể lẩn tránh nữa.

Nhất là dạo gần đây – thứ quá hiển nhiên.

Cậu nhắm mắt, quyết định buông bỏ mớ suy nghĩ hỗn loạn, tập trung nghỉ ngơi. khi bắt đầu thả lỏng, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Peach mở mắt, thấy em gái bước , đôi mắt hoe đỏ, như sắp . Cậu liền dịu giọng gọi, giang tay đón.

Đôi mắt cô bé ngấn lệ, môi run run. Cô lao đến ôm chặt lấy , vòng tay gầy ghì chặt, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo bệnh nhân, khiến cảm nhận rõ rệt sự tội len lỏi.

“Không , nhóc. Đừng . Anh mà. Anh mạnh mẽ lắm, thấy ?” Peach hôn nhẹ lên thái dương em gái, bàn tay vuốt ve bờ vai mảnh khảnh, thì thầm những lời dỗ dành cho đến khi tiếng nấc dần lắng xuống.

Plub rời khỏi vòng tay, phụng phịu , mắt mũi đỏ au, trông vẫn đầy lo lắng. Cậu dịu dàng vuốt má em, khẽ xin .

“Xin em lo lắng. Anh hứa sẽ cẩn thận hơn.” Ngón tay lau vệt nước mắt. “Đừng nữa nhé, mắt em sẽ sưng mất. Tất cả là của . Anh thề sẽ liều lĩnh nữa.”

“Anh mà giữ lời thì tay em!” Plub lườm, giọng nghèn nghẹn. Peach gật đầu nghiêm túc, nét mặt đủ chân thành để xoa dịu.

Thở dài bất lực, cô bé thôi giận, nhưng bàn tay vẫn khẽ chạm lên vết bầm mờ . Trong mắt lóe lên tia giận dữ lạnh lẽo.

“Tại đ.á.n.h ? Và ông sếp mới của rốt cuộc vô dụng thế nào mà để mặc kẻ điên xông studio đ.á.n.h như ?”

“CEO vệ sĩ, Plub. Anh thể kè kè canh suốt ngày.” Peach khẽ, vò rối tóc em gái, cố bầu khí dịu hơn. “Thôi nào, đừng càm ràm nữa. Em mang quà gì cho đấy?”

Chỉ cần thêm vài câu bông đùa, cơn giận dỗi của Plub tiêu tan. Cô nhanh nhẹn lục túi, lôi cả đống đồ ăn vặt. Peach suýt quỳ lạy, chỉ một bữa cơm bệnh viện nhạt nhẽo thôi cũng đủ khiến suy sụp .

Cậu kiêng khem gì ghê gớm, nhưng chế độ ăn “lành mạnh” dường như là tiêu chuẩn mặc định của bệnh viện – một cơn ác mộng với thà chọn thịt còn hơn rau. Không chần chừ, Peach khui ngay gói snack phô mai. Vị mặn, ngập ngụa bột phô mai bùng nổ trong miệng, đem khoảnh khắc sung sướng ngắn ngủi… cho đến khi những suy nghĩ , kèm theo cảm giác bất an tài nào xua nổi.

“Nếu thể đang… để ý đến một thì em nghĩ ?”

Giọng nhỏ dần, câu hỏi bật khi kịp ngăn . Peach giật hổ, còn mắt Plub thì sáng rực lên.

Cô gần như nhảy phắt đến mép giường, nét mặt bừng sáng như trúng .

“Ai? Ở ? Khi nào? Kể hết ! Có ai đang thích ?”

Plub b.ắ.n liên tiếp hàng loạt câu hỏi, tay còn lắc mạnh cánh tay với sức lực khó ngờ từ một cô bé nhỏ nhắn. “Khoan , là Mim ? Lửa cũ bùng ? em ưa chị nhé! Chị từng trai em đau lòng, thể !”

“Không Mim,” Peach lầm bầm, mặt đỏ bừng.

Plub chịu buông: “Không Mim… Vậy là cô mẫu mới trong buổi chụp gần nhất? Mà đáng sợ đấy.”

“… Cũng .”

“Hừm…” Cô cau mày, trầm ngâm như đang suy luận một vụ án. “Vậy còn cô gái nào trong ekip mà em ? Hay công ty Shohei tuyển thêm nhân viên ngoài Mim?”

Peach mấp máy môi định , thôi, rõ ràng mở lời thế nào.

Cậu đó, bồn chồn, loay hoay tìm cách sắp xếp câu chữ. Một lúc mới lí nhí: “Không… con gái.”

Ngay lập tức, đưa tay che mặt, như thể thể trốn khỏi cơn bão cảm xúc đang cuộn trào. Má nóng ran, thậm chí cảm giác như tan chảy mất – vì buồn, mà vì ngượng ngùng đến c.h.ế.t.

Trước giờ, chuyện tình cảm từng giấu em gái. Plub hết các cô gái từng hẹn hò, chẳng bí mật hổ gì. khác. Mãnh liệt hơn, bấp bênh hơn. Có lẽ bởi đó là… một trai.

Plub hóa đá, miệng há hốc, mắt trợn tròn như sắp rơi khỏi hốc. Chỉ một giây , cô vội khép miệng, lấy cả hai tay che như giữ kín bí mật động trời . Vài giây hốt hoảng trôi qua, cô lấy bình tĩnh, cố tình hắng giọng, trong mắt lấp lánh vẻ đồng lõa tinh nghịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-and-thee/canh-bao-chu-y-30.html.]

“Peach… thích con trai ?”

“Không!” Peach gần như hét lên, mặt đỏ từ tai xuống cổ. “Anh chỉ… chỉ nghĩ lẽ ai đó… đang tán tỉnh thôi. Thế thôi. Anh thích gì hết.”

“Nếu chỉ là trêu ghẹo thì bỏ qua mà, đúng ?” Plub nhướng mày, ranh mãnh, mắt lấp lánh hứng thú.

“Anh… đang bỏ qua đây,” Peach lí nhí, yên. “Chỉ là… lẽ… cảm thấy… một chút gì đó.”

Mắt Plub mở to hơn nữa, như phát sáng. Cô túm c.h.ặ.t t.a.y , lắc mạnh như một đứa trẻ đòi kẹo. “Ai ?! Ai rung động thế? Nói mau!”

Mặt Peach đỏ bừng, càng hỏi dồn càng thấy chui xuống đất. Cậu vội kéo chăn trùm kín đầu, cuộn thành cái kén .

“Anh!! Nói ngay !!” Plub vẫn réo, mắt sáng rực, miệng tươi như thể đang sống trong cao trào của cuốn tiểu thuyết yêu thích. “Ai khiến hồi hộp thế? Em sắp phát điên mất!”

“Bớt nhiều chuyện .” Peach ló đầu , khẽ gõ trán em gái, trong lồng n.g.ự.c vẫn nặng trĩu. “Em… ghét chứ?”

Plub chớp mắt, thoáng ngạc nhiên. Peach cúi gằm, chẳng dám thẳng, chỉ thấy tay run run.

từng phán xét ai vì yêu ai. bản cô cũng từng nghĩ đến chuyện thích con trai. Ý nghĩ đó giống như đặt chân vùng đất xa lạ, lạ lẫm trống trải. Nơi từng cho cảm giác an nay trở nên m.ô.n.g lung.

“Sao em thể ghét , Peach?” Plub khẽ , đưa tay nắm lấy tay , siết nhẹ trấn an.

“Anh tuyệt vời lắm. Anh luôn là trai mà bất cứ ai cũng mơ ước – tất cả vì em. Anh là nhiếp ảnh gia tài năng nhất em , và mãi là hùng của em.” Giọng cô chắc nịch, ấm áp, ánh mắt chan chứa tình thương điều kiện.

Ngực Peach thắt , nhưng là vì nhẹ nhõm, vì ơn. Nụ môi, ôm chặt em gái, như chẳng buông.

“Cảm ơn em,” rạng rỡ.

Plub cũng ôm , nụ tươi kém.

“Anh ngốc, cảm ơn gì chứ. Em chỉ vui vì em gái thôi.”

Một lát , cô lùi , hiện nụ tinh nghịch, mắt nheo nheo dò xét. “, vì thành thật với … thì thú nhận . Ai khiến bối rối thế? Em quen ?”

Mặt Peach đỏ lên nữa, mắt đảo chỗ khác. “Ừ… lẽ em .”

“Em ?!” Plub hét toáng, suýt nhảy cẫng. “Ai? Nói ngay !”

Peach trườn sang mép giường, thoát khỏi sự hào hứng bất tận . Khi thấy cô bé định leo cả lên giường, vội giơ tay đầu hàng.

“Đợi khi nào chắc chắn , sẽ kể. Được ?” Cậu xoa đầu em, nhẹ nhàng đẩy .

Plub xị mặt, nhưng cuối cùng cũng chịu lui.

“Được… em sẽ đợi,” cô thở dài, rõ ràng ý nhưng vẫn nhường gian cho . Rồi nét mặt cô trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu chắc nịch và chân thành. “ chỉ cần thật. Anh đối xử với ?”

Peach lặng im, suy nghĩ dội về từng kỷ niệm – những chạm mặt ngắn ngủi mà căng thẳng, sự áp lực từng siết chặt đến mức khó thở, và cả cảm giác an kỳ lạ, bất ngờ mà dần dần hình thành.

Sau sự việc , đầu Peach vẫn còn căng thẳng. Cậu nhớ lời xin , cách chân thành bày tỏ, cả những khi tim vẫn đập mạnh vì lo lắng. Cậu mỉm , bất chấp tất cả… giả vờ như thứ đều , như vẫn thường . … khoảnh khắc cửa phòng bệnh viện mở mafia trẻ bước . Lần đầu tiên, Peach thấy buông bỏ phòng – thật sự buông bỏ. Ngay khoảnh khắc đó, “ chuyện sẽ thôi” còn là lời hứa rỗng tuếch nữa. Và cách Peach – kiên định, chăm chú, như thể Peach là đáng quan tâm…

“…Ừ,” Peach thừa nhận nhẹ nhàng, nụ nhẹ nhàng cong môi, đôi mắt ánh lên sự ấm áp.

“Anh đối xử với . Đôi lúc kỳ lạ, nhưng… bao giờ gì tệ cả.”

Plub mỉm nhẹ, cuối cùng cũng bớt tò mò. “Em là ai, nhưng nếu thể như , thì em chẳng quan tâm nữa.”

Peach thở dài, giọng run run, như trút một gánh nặng. “Anh từng thích một trai nào đây,” thừa nhận khẽ, “… ở bên cảm thấy… đúng. Lần đầu tiên cảm thấy thứ sẽ thôi… như thể thể thật sự thả lỏng.”

“Vậy chẳng ?” Plub nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ. “Có thể là vì đây từng trải qua cảm giác . nếu , nếu ở bên khiến thứ trở nên dễ chịu, và nếu như , thì nên thử.”

Peach mím môi, gương mặt vẫn đượm vẻ bâng khuâng. Plub tiến gần, vòng tay ôm Peach một cách thoải mái, cằm tựa lên vai .

“Sao thử cơ chứ?” Cô nhẹ nhàng đề nghị. “Nếu thực sự như nghĩ, và nếu cảm xúc đó thể phát triển thành điều gì đó lớn hơn… thì đó là một điều tuyệt vời. Dù thành công, ít nhất cũng thử. Có thể sẽ đau một chút, nhưng còn hơn là cứ thắc mắc ‘giá như…’ đúng ?” Cô dừng một chút, thẳng dậy với quyết tâm mới. “Và đừng lo nếu buồn , cứ để em lo.”

Peach chớp mắt, sững sờ, một tia thích thú lóe lên trong mắt . “Em sẽ lo cho ? Trước tiên em hãy ngừng chạy trốn mấy con bọ , mới tin em?”

Plub phồng má giả vờ giận dỗi, phá lên . Peach cũng bật theo. Tiếng của hai em tràn ngập căn phòng, xua tan căng thẳng còn sót . Cuộc trò chuyện dần trôi sang những đề tài nhẹ nhàng, quan trọng. ngay cả khi chuyện, những băn khoăn trong lòng Peach cũng từ từ lắng xuống, những cảm xúc rối bời bắt đầu định hình rõ ràng hơn.

Điều duy nhất Peach thể hy vọng bây giờ là , sẽ hối tiếc.

Loading...