Me And Thee - Cảnh báo chú ý #44
Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:13:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Peach tỉnh dậy sáng hôm , ngơ ngác chiếc giường lạ lẫm một lúc. Đôi mắt lướt chậm rãi khắp căn phòng, cố ghép nối xem đang ở .
Ký ức ngày hôm qua nhanh chóng ùa về, khiến bật một tiếng rên ngượng ngùng. Cậu vùi mặt hai bàn tay dậy — nhất là khi cơn nhức mỏi âm ỉ trong cơ thể nhắc nhở mấy tế nhị về những gì xảy .
Từ buổi hẹn hò tối thứ bảy, chuyện diễn nhanh chóng ngoài dự đoán — từ lúc gặp bà Natlada ở căn hộ cho đến việc Thee “đánh dấu” , khi kiệt sức mà ngất . Cậu nghĩ rằng sáng chủ nhật thức giấc trong vòng tay mạnh mẽ, ấm áp , cả hai quấn lấy chẳng chừa chút trống.
Mãi một lúc lâu Peach mới gỡ bản khỏi vòng ôm của Thee mà đ.á.n.h thức .
Cậu chạy thẳng phòng tắm, chỉ để c.h.ế.t lặng gương.
Hơi thở khựng khi trông thấy làn da trắng mịn của chi chít “những bông hoa hồng” hồng nhạt rải khắp — dấu vết chiếm hữu hiện rõ từng tấc da. Rõ ràng sự chiếm hữu của Thee còn sâu sắc hơn tưởng.
Peach còn đang sững sờ bản trong gương thì đôi tay mạnh mẽ, quen thuộc vòng lấy eo từ phía , kéo một cái ôm chắc chắn.
“Sao dậy sớm ? Em nên ngủ thêm chứ,” Thee khẽ thì thầm, giọng khàn trầm đầy từ tính, ghé môi hôn nhẹ lên má đang ửng hồng của Peach. Trong giọng sự hân hoan và thỏa mãn lộ rõ, càng khiến Peach đỏ mặt, tim đập loạn.
“Em còn việc ,” Peach trả lời, giọng vẫn còn ngái ngủ, nhưng cũng chẳng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay . Ở thế thấy thoải mái.
“Em chắc chứ? Còn đau ? Có sốt ? Hay mệt quá ?” Thee lo lắng, bàn tay to lớn đặt bảo vệ hông .
“Có ê chút, nhưng .” Peach nhoẻn yếu ớt, vỗ nhẹ lên bàn tay trấn an. “Em còn công việc, để em chuẩn .”
Thee cau mày như thể chẳng lọt chữ nào. Anh gật đầu quyết đoán, rõ ràng đưa quyết định: “Chúng nên tắm cùng . Lỡ em chịu nổi thì… lo lắm.”
Chưa kịp phản đối, Peach bế gọn đặt lên bệ rửa mặt. Anh nhanh chóng biến mất với một chiếc khăn, dặn dò rành mạch: “Đánh răng , đừng khóa cửa. Anh ngay.”
Peach chỉ há hốc mồm theo, trong khi bản mệt mỏi đến mức chẳng đủ sức dậy khóa cửa. Cuối cùng, đành thuận theo. Ít Thee cũng khá chu đáo — ngoài vài trêu ghẹo, ép buộc thêm gì trong lúc tắm.
Sau đó, Peach mới yên đồ, còn Thee thì rời .
Cậu khoác chiếc túi yêu thích lên vai, mang theo máy ảnh. Sau khi chỉnh trang nhanh gương, Peach xuống nhà, theo mùi hương thơm lừng tỏa từ bếp.
Đến bàn ăn, thấy bữa sáng chuẩn . Thường ngày, việc do quản gia lâu năm của Thee đảm trách — tin tưởng từ khi mới chuyển đến Thái Lan. Thee vốn nổi tiếng kén chọn, hiếm khi để ngoài đặt chân nhà .
Hôm trời se lạnh, Peach chọn một chiếc áo phông rộng và quần cotton dài thoải mái. xuống bàn, nhận Thee sẵn, mắt híp đầy bất mãn, dù khóe môi ẩn giấu một nụ thích thú.
“Sao thế?” Peach hỏi, đối diện kéo cổ áo đang trễ, múc một thìa cháo yến mạch thơm phức.
“Em dễ thương quá. Anh ghen.”
Miệng Peach há , hai má đỏ bừng ngay tức khắc. Dù Thee khen bao , vẫn chẳng thể quen nổi. Cậu bèn nhe răng bộ dọa, nhưng khiến ông trùm mafia bật trầm thấp, đầy khoái trá.
“Anh đưa em ,” Thee tỉnh bơ khi Peach còn đang ăn dở. Cậu nhướng mày ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục ăn.
“Không việc ở văn phòng ?”
“Hôm nay . Chỉ còn ít giấy tờ thôi.” Thee nhún vai, giọng nhẹ nhõm. “Anh thu xếp vài cuộc họp trong tuần , để dành thời gian hôm nay đưa em . Sau đó chắc sẽ ghé mấy chi nhánh xem tình hình.”
Peach khẽ gật đầu. Cậu hiểu việc điều hành một doanh nghiệp hề hào nhoáng và đơn giản như phim ảnh. Trách nhiệm của một CEO chỉ là ký giấy tờ cho oai. Đế chế của Thee — Tập đoàn Arseny — là cả một mạng lưới khổng lồ, với hoạt động phức tạp và áp lực cực lớn.
Dù chỉ là một nhiếp ảnh gia, nhưng sâu trong lòng, Peach vẫn thầm ủng hộ và mong chia sẻ gánh nặng với .
“Chiều nay sẽ đón em. Làm xong thì gọi cho , ghé qua căn hộ em một chút.” Thee thêm, còn Peach thì nhíu mày khó hiểu.
“Qua căn hộ em gì? Ống nước sửa xong hả?”
“Chưa. Là dọn đồ của em về đây.” Môi Thee cong lên thành một nụ tinh nghịch, đôi mắt khói ánh lên vẻ ranh mãnh. “Anh là của em . Có thì nghĩ tới chuyện vứt bỏ nhé. Dùng xong để ngủ một ? Không chuyện đó .”
Cằm Peach rớt xuống thêm một đoạn, đầu óc loạn cả lên vì câu vô lý . Khoan — rốt cuộc ai mới là chịu “ đầu” hôm qua ?!
“Hoặc thì chuyển hẳn sang căn hộ của em cũng . Giữ nhân viên ở đây, tuần dọn nốt.”
“Nhà em chật lắm, đồ của chỗ để,” Peach lầm bầm, giọng than thở nhiều hơn chứ chẳng đùa. Căn hộ bé tí còn khó chứa nổi đồ của , gì đến hai .
“Vậy thì chỉ đem mỗi bản thôi, để hết đây.” Thee giả vờ nghiêm túc, chau mày đáp.
“Hoặc hơn nữa, mua luôn căn bên cạnh nối thông hai căn. Thế là xong.”
“Anh đang đùa em đấy ?” Peach bật , lắc đầu bất lực cái kiểu giải quyết vấn đề bằng tiền của Thee. Đôi mắt sắc bén của khẽ dịu xuống, môi cong thành nụ dịu dàng. Bàn tay to lớn vô thức vuốt ve mu bàn tay Peach, tựa như việc chạm thành thói quen.
“Nào… dọn về sống với .” Thee thì thầm, xoay tay , nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Peach và siết nhẹ. Giọng trầm khẽ mang chút khẩn cầu, khiến Peach sững . Đôi mắt mở to, mặt và tai nóng bừng chỉ trong chớp mắt.
Tại từ lúc quen , Thee càng trở nên quyến rũ đến thế? Giống như sức hút tăng lên gấp bội, khiến cách chống đỡ.
Cuối cùng, đ.á.n.h bại, Peach mặt , gật đầu miễn cưỡng, thể phản bác thêm. Nụ hài lòng của Thee lập tức nở rộng, tâm trạng phơi phới đến mức ăn sáng cũng vui vẻ hơn. Đến lúc Peach mới chợt nhận — lọt trọn vẹn cái bẫy ngọt ngào của .
Sau bữa sáng, Thee gọi điện nhanh cho thư ký. Xong xuôi, xách túi, khẽ đẩy Peach cửa, thông báo Mok chờ sẵn. Thế nhưng, điều ngờ là khi mở cửa … bắt gặp thư ký của Thee bước từ căn hộ kế bên đúng lúc đó.
Nếu nhớ lầm, căn hộ cạnh đây là của em trai Thee — mà Peach từng gặp, chỉ phong thanh rằng cũng chiếm hữu chẳng kém gì trai . Thấy thư ký của Thee từ nhà em trai thật sự… bất ngờ.
“Rome còn ngủ ?” Thee dửng dưng hỏi, chẳng hề ngạc nhiên. Trái , Peach thì chớp mắt liên tục, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
“Vâng, vẫn còn mê man. Anh ghé qua tối qua, nên… muộn.” Mok trả lời đều giọng, nhưng vẻ mệt mỏi và quầng thâm nơi mắt tố giác điều ngược . Thee khẽ gật, vỗ mạnh lên vai Mok như để an ủi ngầm: “Hôm nay nghỉ sớm . Về nhà mà nghỉ ngơi chút.”
Mok khẽ giật , nhưng khôn ngoan tranh cãi. Cậu chuyển hướng sang Peach, vẫn đang lóng ngóng phía Thee.
“Chào buổi sáng, Peach.” Mok do dự thoáng chốc mỉm nhạt. Cậu lấy trong túi một lọ kem đặc, đưa cho Peach: “ nghĩ chỉ dùng phấn thôi thì đủ. Kem che khuyết điểm sẽ hiệu quả hơn. Nếu cần, dùng cái .”
Peach nhíu mày khó hiểu món đồ đột ngột , cho đến khi thấy Mok khẽ gõ ngón tay lên cổ . Mặt Peach lập tức đỏ bừng, vội đưa tay che kín cổ.
Mấy dấu vết Thee để khắp đúng là đang khiến khổ sở. Peach vốn chỉ quen dùng phấn kiềm dầu, nghĩ thế là đủ che , ai ngờ rõ ràng lầm.
“Có kinh nghiệm hả?” Thee trêu, giọng trầm lẫn chút khoái chí. Đồng thời, kéo cổ áo Peach cho ngay ngắn hơn. Anh thích để dấu vết, nhưng nghĩa khác thấy.
“Khi nào thì với em trai mới thôi cái tính chiếm hữu quá mức ?”
Mok giữ nguyên vẻ mặt chút cảm xúc, dấu sạch ngượng ngập. Peach thì im lặng quan sát, bất chợt nhận lẽ giờ bỏ qua nhiều điều.
Không thêm gì, Thee kéo tay Peach về phía thang máy, ngón tay đan chặt lấy tay . Peach xuống bàn tay hai đang nắm lấy , khóe môi bất giác cong thành nụ nhẹ. Sự ấm áp trong cái nắm tay xua dịu lo lắng. Cậu khẽ siết , chẳng ý định buông.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đen dừng studio A. Peach bước xuống, chuẩn chào tạm biệt, nào ngờ Thee cũng xuống xe theo.
“Có chuyện gì ?” Peach nghiêng đầu, khó hiểu việc vẫn theo sát.
Thee đáp bằng một nụ dịu, nhưng trong mắt ánh lên tia sắc bén thể phủ nhận.
“Anh cùng em.”
“… em tới mà?” Peach chỉ về phía studio phía , vẫn hết ngạc nhiên.
“Chưa đủ. Anh đưa em tận nơi.” Giọng thoáng nghiêm nghị, ánh mắt kiên định để chỗ cho tranh cãi. Peach hiểu ngay rằng hỏi thêm cũng vô ích, bèn để mặc dắt tay trong.
Sau hai nắm tay bước khỏi thang máy công ty hôm , lẽ cả văn phòng cả . Peach cũng chẳng còn bận tâm chuyện giấu giếm nữa.
…Chỉ là, hình như cả hai đều quên mất — vẫn còn vài hề .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-and-thee/canh-bao-chu-y-44.html.]
Vừa bước studio, một bóng cao lớn chạy về phía họ. Đó là Kinn, một trong những mẫu sẽ chụp chung chiến dịch Bộ sưu tập Mùa hè với Aran. Peach ngờ Kinn đến sớm như .
Chàng mẫu trẻ, mới ngoài hai mươi, tươi rạng rỡ tiến gần, cho đến khi nhận một điều. Cả cứng đờ, đôi mắt to trừng trừng bàn tay hai vẫn đang nắm chặt lấy . Ánh mắt Thee thoáng nheo , những đường nét sắc sảo gương mặt bỗng mang vẻ dữ dằn như loài thú khẳng định chủ quyền. Khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ nhàn nhạt, hệt như con dã thú ngầm thị uy lãnh địa.
“Peach và ngài Thee… Sao hai nắm tay ?” Kinn hỏi, gương mặt thoáng sững sờ, rõ ràng hiểu chuyện gì.
Thee lập tức buông tay Peach , nhưng động tác hết sức tự nhiên, thuận đà vòng tay qua vai . Bàn tay to lớn khẽ ép đầu Peach tựa vai , cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc, trong khi đôi mắt vẫn rời mẫu cao lớn .
Peach cảnh tượng đó, vẫn hiểu chuyện gì đang diễn . Dù hổ vì sự gần gũi quá mức, hai má đỏ bừng, nhưng cũng thấy cần đẩy Thee . Cậu Thee phần chiếm hữu, miễn là quá mức, Peach chọn cách mặc gì thì .
Điều khiến khó hiểu là bầu khí căng thẳng bao trùm giữa Thee và mẫu , như thể giữa họ đang tóe lửa.
“Tối nay sẽ đến đón em,” Thee khẽ, cúi xuống thẳng mắt Peach. Vẻ mặt vốn căng thẳng giây chợt dịu , hóa thành một cái mãn nguyện. Anh xoa rối mái tóc Peach vài cái, bước , bỏ mặc Peach đối diện với ánh mắt tò mò xung quanh.
“Chuyện gì Peach? Kinn thua ? chúng còn bắt đầu cơ mà.” Giọng trầm của mẫu phá vỡ bầu khí, ngã phịch xuống sàn, úp mặt tay vẻ bi kịch. Peach chớp mắt, ngơ ngác, hiểu Kinn đột nhiên trẻ con như thế.
“Có chuyện gì Kinn? Cậu cái gì thế?”
Kinn cau mày , đôi mắt to ánh lên chút ngấn lệ. khi thấy Peach ngơ ngác chẳng hiểu, vùi đầu tay thở dài thườn thượt.
“Peach!”
Peach định hỏi thêm thì thấy một giọng quen gọi tên . Em gái xuất hiện, chạy gần với đôi mắt tròn mở to cặp kính, đầy ngạc nhiên. Má ửng đỏ, dáng vẻ lúng túng, cô nhanh chóng nắm lấy tay lôi góc yên tĩnh, cả căng thẳng, như thể điều gấp gáp .
“Có chuyện gì Plub? Em gì thế?” Peach khúc khích khi đoán phần nào cô em đang nghĩ.
“Tại xuống xe cùng đó? Em thấy nhé?” Cô trêu, giả vờ bĩu môi, đôi mắt thì ánh lên vẻ tinh nghịch. “Đi chung xe bây giờ gọi là hẹn hò hả? Còn cái cảnh ngọt ngào sến súa trong studio nữa? Anh mềm lòng ?”
“Thật , bây giờ đang ở cùng Thee.” Peach bình thản đáp, nhướng mày còn nháy mắt trêu ngươi, khiến Plub đ.ấ.m một cái thật đau cánh tay.
“Ái! Đau đấy Plub! Sao em đ.á.n.h ?”
“Đáng đời.” Cô lườm, nửa đùa nửa thật.
“Không như em nghĩ . Ống nước trong chung cư vỡ, nên Thee cho ở nhờ thôi.” Peach vội vã giải thích, suýt nghẹn lời. Cậu thoáng nghĩ hiểu em gái gần gũi với Thee và đám bạn xã hội đen của quá , năng vẻ châm chọc thế.
“Anh sẽ ở đó bao lâu?” Plub nheo mắt, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ban đầu chỉ một tuần… nhưng Thee , hẹn hò thì…”
Peach ngập ngừng, nên chia sẻ đến . Những lời buổi sáng rõ ràng để với em gái. Plub đôi má đỏ bừng của trai khẽ thở dài, vỗ vai mấy cái.
“Em ngay mà. Mới một đêm thôi, giờ thì dính chặt cả đời luôn .” Cô giả vờ chùi mắt, diễn cảnh như bà tiễn con lấy chồng. “Tội nghiệp Kinn, muộn còn .” Peach định hỏi , nhưng cô nàng nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Cậu cũng gặng thêm.
Hai em chuyện một lúc trong khi chờ ê-kíp chuẩn . Bỗng, một bóng cao lớn tiến gần.
Plub ngoái sang định chào, nhưng khi thấy một đàn ông bước đến, cô lập tức đẩy Peach lưng. Đôi mắt, giờ ánh lên hằn học, lộ rõ cơn giận bất ngờ.
Không chỉ Plub khó chịu mặt. Chàng mẫu cũng lao đến, sải chân dài tiến nhanh , tư thế sẵn sàng như đối đầu bất kỳ lúc nào.
Peach ngẩng lên, thấy , má nhói đau. thấy hai “đứa nhỏ” bên cạnh nóng nảy như , vội nắm lấy tay em gái, dịu dàng xoa đầu để cô bình tĩnh .
Tawan chậm rãi bước chậm hơn, dừng cách đó một khi thấy đều với ánh mắt lạnh lùng. Peach nhanh chóng quan sát xung quanh, giữ em gái trong vòng tay thoải mái, đề phòng cô manh động. Giờ phút , lẽ lo nhất chính là đàn ông .
Gương mặt nam minh tinh chút biểu cảm, khác hẳn vẻ kiêu ngạo và đắc ý thường thấy đây. Bên khóe miệng còn vết bầm nhạt dần, trán quấn băng, tay thì bọc bột trắng dày cộp, treo lủng lẳng vai bằng một chiếc đai vải. Dáng vẻ điềm tĩnh bất thường khiến Peach liếc nữa.
Bình thường, khi ở cạnh , Tawan luôn giữ một nụ nhạt, kiêu kỳ nhưng nhờ vẻ ngoài điển trai và khí chất quyến rũ nên vẫn khiến cảm thấy dễ gần. đối diện với Peach, Tawan lúc nào cũng cứng nhắc, khó chịu, đến mức phát bực. Còn cái thái độ bình thản, khép ? Thật lạ lùng đến nỗi Peach khỏi ngạc nhiên.
“Peach, cần chuyện với . Có thể cho một chút thời gian ?” Tawan mở lời, ánh mắt khóa chặt lấy Peach, như truyền đạt sự chân thành. Peach do dự giây lát, khẽ huých tay em gái, hiệu cô việc.
“Nguy hiểm đấy, Peach. Lỡ phát điên nữa thì ?”
“Em nghĩ đối phó nổi một kẻ thương , Plub?” Peach gõ nhẹ trán cô em, mỉm . “Đừng phí thời gian nữa, mau việc .”
“Vậy thì em sẽ ở với .” Kinn xen , giọng lạnh hẳn , bầu khí vì thế cũng đổi khác rõ rệt. “Trang điểm và phục trang của em xong hết . Chỉ cần chờ đến lượt thôi. Chắc phiền chứ?”
Peach thoáng ngoảnh . Cậu nhớ rõ đánh, Kinn lao tới chắn , thậm chí còn cãi vã dữ dội với Tawan, suýt nữa thì động thủ chỉ vì tức giận cho . Chưa kể đó chính Kinn đưa đến bệnh viện.
Có Kinn cách một hợp lý, cảm thấy an tâm hơn.
Dù với Plub rằng thể xử lý Tawan, nhưng sâu thẳm trong lòng, vẫn còn chút sợ hãi tan hẳn.
“ sẽ gì . Cậu cứ đó quan sát nếu .” Tawan cất lời, giọng bình thản, chẳng mảy may quan tâm.
Plub, vốn đang chắn , miễn cưỡng dịch sang bên. Trước khi , cô còn siết c.h.ặ.t t.a.y Peach, nhắc nhở hét lên nếu chuyện gì hoặc nếu Tawan hành động quá khích.
Khi Plub công việc, Kinn cũng lùi , nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt Tawan, rời nửa giây. Nhận điều đó, Tawan bước lên một bước nhỏ, giữ cách an . Điều đó cũng chẳng khiến xung quanh thấy yên tâm hơn. Anh yên một lúc, như đang gom góp suy nghĩ. Peach hối thúc, chỉ lặng lẽ quan sát. Cậu liếc về phía phim trường, thấy họ vẫn còn bận bày biện thiết . Thời gian vẫn dư.
“ sẽ rút khỏi giới giải trí.”
Tawan cất lời khẽ khàng, ánh mắt cụp xuống, trong khí chất còn vương nét u sầu. Peach nghiêng đầu, hiểu vì chỉ vì một chấn thương mà rời bỏ sự nghiệp. Dù mất thời gian hồi phục, thì điều đó nghĩa là thể minh tinh.
“ sẽ tiếp quản công ty của ba.” Tawan tiếp, môi mím chặt. Lời lẽ của vòng vo, như thể nên bắt đầu từ . “Ba dạo chịu nhiều áp lực. Vấn đề chồng chất khiến ông nhập viện. Thế nên quyết định sẽ tiếp quản .”
Peach mím môi. Dù Tawan khá mơ hồ, nhưng cũng đoán rằng một trong những rắc rối thể liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến Thee. Có một điều bất biến ở giới xã hội đen: một khi tức giận thì tuyệt đối buông tha. Nếu Thee để bụng, sẽ bám riết cho đến khi thứ sụp đổ mới thôi. Peach khẽ siết môi, nên đáp thế nào. Nhất là khi lẽ bản cũng là một phần nguyên nhân khiến những rắc rối xảy , dù trực tiếp.
“ đến để trách móc , cũng để xin giúp đỡ.” Tawan dường như đoán suy nghĩ của Peach, liền lên tiếng . Anh giơ bàn tay còn lành lặn lên, khẽ xoa gáy như một thói quen khó chịu. “ chỉ xin . Có thể sẽ chẳng còn cơ hội gặp nữa, nhưng ít , cuối cùng , lời xin .”
Peach chằm chằm Tawan. Trong ánh mắt bình thản , vẫn thấy thấp thoáng nỗi buồn, sự day dứt và lo lắng. Có thể khẳng định rằng lời xuất phát từ thật tâm.
“ thật sự xin vì đ.á.n.h hôm đó. Xin vì đối xử tệ với suốt thời gian qua.” Tawan cúi đầu, giọng trầm xuống. “...Xin vì trở thành một phần tệ hại trong cuộc đời .”
Nhiếp ảnh gia trẻ thả lỏng, nét nhăn mày cũng dịu . Dù trong lòng hề cảm giác thuộc ấm áp gì với Tawan, nhưng cũng chẳng còn đủ oán giận để gạt bỏ lời xin .
“Chuyện qua . Hãy bỏ phía thôi.” Peach dửng dưng đáp, chẳng vui cũng chẳng buồn. “Mong chuyện với đều suôn sẻ.”
Tawan ngẩng lên, khóe môi nhếch thành nụ mờ nhạt, sự căng thẳng nơi cũng dần tan biến. Ít , giữa hai họ, chẳng còn gì vướng mắc nữa.
Không ai thêm lời nào. Tawan chỉ cúi đầu chào cuối lưng bỏ . Peach lặng lẽ dõi theo bóng lưng , ánh mắt đó vô thức hướng về góc xa nơi Aran đang . Người mẫu nhỏ nhắn thoáng chạm mắt với Tawan, cũng xoay bước , để mặc nam diễn viên ngẩn theo cho đến khi cả hai khuất bóng.
Peach chẳng giữa họ rắc rối gì, cũng chẳng rõ liệu thể hóa giải . cuối cùng, đó cũng chẳng còn liên quan đến nữa.
“Anh chứ, Peach?” Kinn – vẫn gần đó – bước hỏi.
Cậu trọn cuộc trò chuyện, nhưng hơn thế, Kinn lo lắng cho cảm xúc của Peach. Bởi đối mặt với kẻ từng tổn thương , dù chỉ để nhận một lời xin , cũng chuyện dễ dàng.
“Ừ, .” Peach mỉm thật tươi. Cậu cảm giác như trút bỏ gánh nặng trong lòng. Cậu vỗ nhẹ vai mẫu trẻ, giục việc. “Đi chuẩn cho cảnh của . Đừng lười nữa.”
Kinn giả vờ than thở rằng chỉ đang lo cho Peach thôi, nhưng Peach chỉ khúc khích, đẩy nhẹ trở về với công việc.
Cuối cùng thì, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Bánh xe thời gian vẫn xoay, đưa những con khác bước cuộc đời chúng . Và trong khi đóng vai chính trong câu chuyện của riêng , thế giới cũng ném những câu chuyện của khác – đôi khi , đôi khi tệ hại. Có những cuộc gặp gỡ thoáng qua, những mối dây gắn bó dài lâu – tất cả đều tùy hành trình đời dẫn lối.
Vai trò giữ trong câu chuyện của khác quyết định bởi chính hành động của bản .
Và đến cuối cùng, thứ còn đọng chỉ là ký ức cùng chia sẻ – những ký ức lẽ một ngày nào đó sẽ trở thành kỷ niệm buồn trong một cuộc trò chuyện vu vơ.