5
 
“Thật là khôi hài!”
 
Cả nhóm bạn gái  nãy chế nhạo Tống Càn giờ đây  im bặt, ánh mắt dán chặt  chiếc chìa khóa xe.
 
Người   nhạo to nhất, giờ đây mặt biến sắc liên tục, biểu cảm như gặp ma.
 
Sắc mặt Tống Càn đen đến mức gần như  thể nhỏ nước, nó giận dữ ném chiếc chìa khóa xe lên bàn, tự giễu  lạnh:
 
“Trước đây   từng  cô đến với  chỉ vì tiền,  còn  tin.”
 
“Bây giờ thì  hiểu . Hóa  thái độ của cô với  chỉ phụ thuộc  việc   thể chi bao nhiêu tiền cho cô thôi, đúng ?”
 
Trần Hân sững sờ, ánh mắt vẫn lưu luyến dừng ở chiếc chìa khóa xe,  đó hoảng hốt vươn tay nắm lấy tay Tống Càn:
 
“Không  ! Anh  em giải thích! Dì chỉ hiểu lầm em nên mới  như  thôi...”
 
“Cô câm miệng!”
 
Lần đầu tiên, Tống Càn  kiềm chế  mà quát thẳng, thậm chí buột miệng  tục!
 
“Cô  rằng   phương tiện  , bảo  mua xe cho cô. Mẹ  cố ý đưa thêm mười vạn, dặn  đừng chần chừ mà lập tức  mua một chiếc Porsche cho cô! Còn cô thì ? Cô  chỉ để cái gọi là bạn bè của  châm chọc, mỉa mai , mà còn dám   mặt  rằng    thành kiến với cô!!
 
“ thấy   thành kiến    , mà chính là cô!”
 
Thằng bé  Trần Hân với ánh mắt đầy thất vọng, trong ánh mắt hoảng loạn của cô , thằng bé cầm lấy chiếc chìa khóa xe  bàn.
 
“Chiếc xe ,  thà ném ,  nó cũng  bao giờ để cô chạm .”
 
Nói xong, thằng bé xoay , dứt khoát bước  khỏi cửa.
 
...
 
  sững tại chỗ, ngây   cảnh tượng  xảy .
 
Những  trong phòng VIP cũng c.h.ế.t lặng.
 
Ánh mắt Trần Hân đầy căm hận liếc  nhóm bạn  của .
 
“Các   điên ? Mắng   liên tục để  gì?”
 
Nhóm bạn  sắc mặt cũng khó coi: “Cậu cũng  ngăn ,  kể thái độ lúc nãy của  cũng chẳng  gì. Giờ  đổ  lên đầu chúng ?”
 
Trần Hân cắn chặt môi , giật lấy túi xách  lao  ngoài.
 
“A Càn, chờ em ...”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-chong-cao-tay/chuong-10.html.]
Màn kịch cuối cùng cũng hạ màn.  tắt camera giám sát  về nhà.
 
...
 
Vừa bước ,   thấy Tống Càn   ghế sô pha, đầu gục xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, im lặng   một lời.
 
 bước đến,  như   chuyện gì, vuốt nhẹ đầu con trai hỏi: “Sao thế con?”
 
Tống Càn im lặng một lúc,  dúi đầu  lòng .
 
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nó,  chỉ  lặng lẽ thở dài.
 
Từ nhỏ đến lớn,   từng để con  chịu khổ,  mà đây  lẽ là  đầu tiên trong đời nó thật sự suy sụp.
 
Là một  , thấy con đau lòng,  cũng  dễ chịu gì.
 
  hiểu, để trưởng thành, nó buộc  bước qua nỗi đau .
 
“Mẹ…”
 
Giọng nó khàn đặc.
 
“Trần Hân thật sự chỉ nhắm đến tiền của con thôi.”
 
Giọng nó nghẹn , hai tay siết lấy vạt áo ,  chịu ngẩng đầu lên. Nhìn nó,   nó thật sự  đau lòng.
 
 vỗ nhẹ lưng con,   lời nào.
 
“Kỳ thật con   vẫn  chấp nhận cô . Lần   còn thử cô  bằng cách mua túi hàng hiệu.”
 
“Con yêu cô  nhưng con  ngốc. Đôi khi cô  thật sự khiến con cảm thấy  .”
 
“ mà… nhưng mà…”
 
Nó nức nở,  tiếp: “  ơi, con cứ thuyết phục bản  rằng đó chỉ là cảm giác sai thôi.”
 
“Con thật sự  thích cô !”
 
 thấp giọng : “Con ,  ai sống mà thuận buồm xuôi gió cả. Trưởng thành đôi khi là một quá trình  đau đớn.”
 
Tống Càn im lặng, một lúc , nó gật đầu khó nhọc.
 
 , nó  quyết tâm chia tay Trần Hân.
 
 vở kịch  vẫn  kết thúc hẳn.
 
Nhìn đứa con trai đang  thầm,  thầm nghĩ: Con , đừng trách  tàn nhẫn.    để con thấy rõ bộ mặt thật của  phụ nữ đó.
 
Con của , Tống Càn,  thể mãi sống trong sự bao bọc như một đứa trẻ.