“Người  thì sẽ nghĩ bạn trai con bé cưng chiều nên tặng nhiều đồ đắt tiền. Người  ,  tưởng con bé...  bao nuôi đấy!
 
“Chúng   Hân Hân là  như thế nào nhưng  khác thì !”
 
 nhíu mày  Tống Càn, giọng nghiêm nghị: “Con xem, Hân Hân rõ ràng  thích mấy thứ ,  mà con cứ ép con bé nhận. Con căn bản  quan tâm con bé thật sự thích gì, chỉ đang thỏa mãn chính  thôi!”
 
“Người  là cô gái đơn thuần,  phô trương. Con  bao giờ hỏi con bé thực sự thích gì ?”
 
Tống Càn    cho rối rắm, mơ hồ đáp: “Hân Hân từng  thích mấy cái túi vải bố giá vài trăm tệ thôi.”
 
“Đấy!”  vỗ tay một cái: “Vậy mà con còn nhất định bắt con bé  nhận những thứ con bé  thích  gì? Đây là ép buộc đạo đức đấy, con   ?”
 
 liếc mắt  hiệu cho giám đốc cửa hàng,   liền lập tức phụ họa: “ , Tống . Những cái túi   giá trị,  phù hợp với một cô gái trẻ mới  . Rất dễ khiến  khác bàn tán  .”
 
Tống Càn gãi đầu, như  tỉnh ngộ:“Mẹ   lý!”
 
Nó hổ thẹn  Trần Hân: “Xin  em, Hân Hân. Trước đây   quá hời hợt. Anh cứ nghĩ mua mấy món đồ để giữ thể diện cho em. Không ngờ em  mạnh mẽ như ,  cần mấy thứ  tô điểm.”
 
Anh  xúc động đến mức suýt : “Chả trách  đây em luôn mắng  tiêu tiền bậy bạ. Là  của ,   hiểu chuyện.”
 
Trần Hân  ngây ,  hiểu chuyện gì  xảy , chỉ  há hốc mồm: “Không, em…”
 
“Sau   sẽ  mua mấy thứ  nữa!” Tống Càn cắt ngang lời cô .
 
“Mẹ  đúng. Là  suy nghĩ  thấu đáo. Thân phận của em thực sự  phù hợp với những cái túi đắt đỏ thế . Có    khiến em   khác dị nghị ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-chong-cao-tay/chuong-6.html.]
“Không, em …”
 
Tống Càn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô , chân thành : “Vậy để  đặt mua túi vải bố  mạng cho em nhé? Em thích kiểu nào, chúng  mua đúng kiểu đó!”
 
Sắc mặt  Trần Hân xanh mét, thiếu chút nữa là  thể nhịn  mà bỏ !
 
Tống Càn cảm kích   một cái: “Mẹ, cảm ơn , nếu   , Hân Hân còn    chịu bao nhiêu ủy khuất đằng .”
 
 mặt mày hớn hở: “Người trong nhà   hai lời,  Hân Hân vui mừng như ,   vững nổi , mau mang con bé về nhà , nhanh chóng mua cái túi cho con bé .”
 
“Vâng, , bọn con  .”
 
Tống Càn vui vẻ giành lấy cái túi từ tay Trần Hân: “Hân Hân,   em  cần   thỏa mãn sở thích của  nữa, chúng   thôi!”
 
Trần Hân chỉ  trơ mắt  cái túi  lấy , chắc hẳn trong lòng đang trào lên cơn giận,   gì đó mà   thể thốt nên lời.
 
  như  để ý,  cầm lấy cái túi, mỉm  : “Dì cũng  thích cái túi , để dì giữ nó nhé.”
 
Lửa giận trong mắt Trần Hân sắp bùng lên, hận  thể lao  ăn sống !
 
 vẫy tay xua xua về phía cô ,  hiền lành:
 
“Hân Hân , đừng cảm ơn dì, đừng để Tống Càn tiết kiệm tiền . Về nhà , túi vải bố mà cháu thích,  bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, từ thứ Hai đến Chủ nhật cháu cứ đổi kiểu !”
 
Nhìn cô  nắm chặt tay,  thể   lời nào, trong lòng  vui như hoa nở!
 
Cô gái , dám đấu với  ? Chắc chắn sẽ  thắng  !