4
“Dậy ! Con mà  học cách săn mồi,   lấy gì ăn, lấy gì uống?”
Nhìn đứa con thứ  lì,  chịu dậy,  tức giận rèn sắt  thành thép, ngậm một nhánh mây quất lên  nó.
 
 dù  đ.á.n.h mạnh đến , nó vẫn im lặng, chỉ khi  dừng tay, nó mới cãi :
“Không  còn  với  ? Có hai , con   sợ đói.”
 
“Nếu  và  con đều  còn thì ? Con sẽ  gì?”
 
“Mẹ với  là  nhất,   thể bỏ mặc con .”
Nó lăn một vòng,  hồn nhiên.
 
Nhìn nó  đó, hình bóng con cả  hiện lên trong tâm trí , nước mắt  kìm  rơi xuống.
Nghe thấy tiếng  , nó vội bò tới, dụi đầu   , :
“Con… con sẽ học săn mồi thật giỏi,  ? Mẹ đừng  nữa.”
 
Nó  dụi đầu      đủ trò ngốc nghếch để chọc  .
Ta  nó,   tìm ít thảo d.ư.ợ.c đắp lên vết thương   nó, khẽ hỏi:
“Đau ?”
 
Thấy nó lắc đầu,   :
“Con ,   nên đ.á.n.h con… nhưng con  thể cứ dựa   khác mãi.
Dù  và   yêu con, nhưng sẽ  ngày chúng   ở bên nữa.
Lúc đó, con chỉ  thể dựa  chính , hiểu ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/me-soi-bao-thu/chuong-4.html.]
Nó gật đầu,  vẻ  hiểu  phần nào.
 
Từ hôm đó, mỗi sớm mai, khi trời  sáng hẳn, nó  dậy tập săn mồi, tối mới trở về.
Dù khi săn  thương đầy , m.á.u chảy ròng ròng, nó cũng  từng .
 
Nhìn con,   vui  xót.
Vui vì nó  nắm  chút kỹ năng săn mồi, ngay cả khi  c.h.ế.t lúc báo thù, nó vẫn  thể sống tiếp.
Xót vì nó mới  đầy một tuổi, vẫn là một đứa trẻ,   tự  gánh lấy cuộc sống như thế.
 
Để đề phòng  khi  , nó  săn  mồi mà  đói, trong thời gian nó tập săn, mỗi ngày  đều  ngoài bắt đủ loại thú,  bôi thảo d.ư.ợ.c lên, để  hang hong khô.
Đây là cách mà linh cẩu học  từ loài ,    thể bảo quản thức ăn  lâu, nhưng mùi vị khó chịu, nên chẳng loài nào khác  dùng.
 giờ,  chẳng còn để tâm đến mùi vị, chỉ mong tích trữ cho con càng nhiều thức ăn càng , để phòng khi nó  bắt  mồi.
 
Theo thời gian, con thứ  dần nắm vững kỹ năng săn mồi, mỗi khi  ngoài hiếm khi trở về tay trắng.
Còn , cũng  tích đủ lượng thức ăn khô cho nó.
 
Ta , lúc   đến thời khắc báo thù.
Ta  dối rằng  về thăm nhà , rời khỏi con.
Trước khi ,  chải chuốt bộ lông cho nó một lượt.
Qua những ngày săn mồi,   nó chi chít vết thương, nhưng rõ ràng nó  trưởng thành hơn nhiều, đủ sức tự nuôi sống bản .
 
Ta l.i.ế.m bộ lông nó hết   đến  khác, đến khi sắp ,  cố nuốt nước mắt,  đầu xuống núi.
 
Bọn nhóc khốn kiếp … sự trừng phạt của  sắp đến.
Dám g.i.ế.c con , thì xuống địa ngục mà trả giá!