Bình minh chậm chạp ló dạng  một đêm dài đầy biến động. Ánh nắng yếu ớt đầu tiên của ngày mới chiếu rọi  căn phòng,  khí vẫn còn vương vấn mùi rượu và  thở của đêm qua.
Tiêu Phong tỉnh dậy , đầu đau như búa bổ vì cơn say. Hắn   đang  yên trong vòng tay , khuôn mặt thanh tú nhắm nghiền, hàng mi dài vẫn còn vương giọt lệ. Lòng  đau nhói. Hắn khẽ vuốt lọn tóc mai lòa xòa  trán Mộ Dung Khanh,  khắc ghi thật sâu hình ảnh   tâm trí.
Mộ Dung Khanh cũng từ từ tỉnh giấc. Chàng mở mắt,  thấy Tiêu Phong thì trong mắt thoáng qua sự bối rối, đau đớn  nhanh chóng  che lấp bởi sự bình tĩnh lạnh lùng của một vị Đế vương. Chàng nhẹ nhàng đẩy tay  ,  dậy chỉnh  y phục  xộc xệch.
"Trời sáng ." Giọng  khô khốc. "Ngài nên về ,  khi   phát hiện."
Tiêu Phong  , cổ họng nghẹn đắng. Hắn , khoảnh khắc tỉnh dậy  chính là lúc  đối mặt với hiện thực tàn nhẫn. Đêm qua chỉ là một giấc mộng cuối cùng,  đẽ nhưng ngắn ngủi.
Hai  im lặng mặc  y phục chỉnh tề. Không ai  với ai lời nào, nhưng sự nặng nề và đau thương bao trùm cả  gian.
Khi cả hai chuẩn  rời khỏi căn phòng, Mộ Dung Khanh đột nhiên dừng  bên gốc đào nhỏ trong sân  phủ - gốc đào   lớn như cây đào nơi họ trao lời thề, nhưng cũng đang nở những bông hoa cuối mùa. Chàng đưa tay ngắt một bông hoa còn đọng sương đêm, xoay nhẹ trong tay.
Tiêu Phong   lưng , chờ đợi. Hắn  dự cảm chẳng lành.
Mộ Dung Khanh   , đối mặt với . Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đây tĩnh lặng như mặt hồ  gợn sóng, nhưng sâu trong đó  ẩn chứa nỗi đau thương vô tận. Chàng  thẳng  mắt , đôi môi mấp máy như  hát  khúc ca ngày nào  rừng đào hoa.  lời thoát   như một nhát d.a.o chí mạng đ.â.m thẳng  tim Tiêu Phong:
"Ta nguyện cùng quân... chia lìa vĩnh viễn."
Mỗi một chữ thốt  đều như dùng hết sức lực của , lạnh lùng và tàn nhẫn, cắt đứt  hy vọng cuối cùng của Tiêu Phong.
Tiêu Phong  c.h.ế.t lặng, cảm giác như đất trời  cuồng. Hắn    mặt,   yêu hơn cả sinh mệnh,   đêm qua còn quấn quýt bên , giờ đây    những lời tuyệt tình đến . Hắn  gào lên,  chất vấn,  hỏi tại .    đôi mắt kiên quyết nhưng cũng đầy đau khổ của Mộ Dung Khanh,    thể thốt nên lời. Hắn hiểu, đây là sự lựa chọn duy nhất của , vì giang sơn, vì trách nhiệm, và  lẽ, cũng là vì   cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/menh-troi-kho-trai/chuong-9-loi-biet-dao-hoa.html.]
Nước mắt   thể kiềm chế  nữa, lăn dài  gò má rắn rỏi. Hắn   gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu thật sâu, một cái cúi đầu của kẻ bề   bậc quân vương,  xoay , bước  vững vàng nhưng trái tim  tan nát thành trăm mảnh.
Bóng lưng cô độc của  khuất dần  cánh cửa phủ, bỏ  Mộ Dung Khanh  một   gốc đào hoa, bông hoa  tay   bóp nát lúc nào  . Nước mắt  cũng lặng lẽ rơi xuống, hòa  sương sớm.
Ngày đại hôn của Hoàng đế diễn  vô cùng long trọng. Cả kinh thành ngập trong sắc đỏ của hỷ phục, của đèn lồng, của câu đối chúc mừng. Tiếng nhạc, tiếng pháo nổ vang trời. Kiệu hoa rước Hoàng hậu Lý Nhã Dung từ Thái sư phủ  Tử Cấm Thành  qua các con phố chính trong sự tung hô của dân chúng.
Tiêu Phong  lẫn trong đám đông các quan viên đến chúc mừng tại điện Thái Hòa. Màu đỏ rực rỡ của ngày vui đ.â.m  mắt , bỏng rát và đau đớn. Hắn  Mộ Dung Khanh trong bộ lễ phục đại hôn màu đỏ thẫm, sánh vai cùng Hoàng hậu xinh , thực hiện các nghi lễ  sự chứng kiến của bá quan và hoàng tộc. Họ thật xứng đôi, một cặp đế hậu  hảo trong mắt  đời.  trong mắt , đó là cảnh tượng đau lòng nhất thế gian. Hắn cảm thấy  như  thừa, lạc lõng giữa niềm vui chung của thiên hạ.
 lúc , tin cấp báo từ biên cương phía Bắc  truyền đến: Ngoại tộc Hung Nô bất ngờ xâm phạm biên giới, đốt phá làng mạc, g.i.ế.c hại dân lành. Tình hình vô cùng nguy cấp.
Giữa  khí vui mừng của đại hôn, tin chiến sự như một gáo nước lạnh dội  triều đình. Các đại thần bắt đầu bàn tán xôn xao. Ngay lập tức, Tiêu Phong bước  khỏi hàng, quỳ xuống giữa đại điện, giọng  trầm  mà vang vọng:
"Bệ hạ! Biên cương nguy cấp, thần xin  lĩnh ấn tiên phong, xuất binh dẹp giặc, bảo vệ bờ cõi Đại Thương!"
Cả đại điện im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tiêu Phong,    lên Hoàng đế đang   ngai cao. Ai cũng  Hổ Uy Tướng quân Tiêu Phong là một mãnh tướng, nhưng việc xin  trận ngay trong ngày đại hôn của Hoàng đế    kỳ lạ.
CX330
Mộ Dung Khanh  xuống  đang quỳ bên , trái tim khẽ nhói lên. Chàng   đang nghĩ gì. Rời xa kinh thành, lao  nơi chiến trận khốc liệt,  lẽ là cách duy nhất để  thoát khỏi nỗi đau , để tìm  ý nghĩa tồn tại của . Chàng  thấy sự quyết tâm, sự quả cảm, và cả nỗi tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt .
Sau một hồi im lặng, Mộ Dung Khanh cất giọng, âm thanh uy nghiêm của bậc Đế vương vang lên: "Tiêu ái khanh  lòng vì nước, trẫm  cảm kích. Chuẩn tấu! Trẫm phong Tiêu Phong  Bình Bắc Đại Tướng quân, thống lĩnh mười vạn đại quân, lập tức xuất chinh, đánh đuổi quân Hung Nô, bảo vệ biên cương!"
"Thần lĩnh chỉ! Thần xin thề sống c.h.ế.t bảo vệ giang sơn Đại Thương,  phụ sự ủy thác của Bệ hạ!" Tiêu Phong dập đầu thật mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo,   dậy, ánh mắt   Mộ Dung Khanh lấy một , xoay  bước thẳng  khỏi đại điện.
Ngày hôm ,  ánh mắt tiễn đưa của bá quan và dân chúng kinh thành, đoàn quân hùng hậu do Tiêu Phong chỉ huy lên đường  biên ải. Hắn   lưng ngựa,  mặc thiết giáp, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định  về phương Bắc xa xăm. Bỏ   lưng kinh thành hoa lệ, bỏ  những đau thương và tuyệt vọng, bỏ  cả   yêu hơn sinh mệnh. Từ nay, chiến trường sẽ là nhà, gươm đao sẽ là bạn. Hắn  thể   trái tim của Mộ Dung Khanh,  thì  sẽ dùng mạng sống  để bảo vệ giang sơn của . Đó là cách cuối cùng   thể  cho  .