Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 157: Mưu tính (6)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:46:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Mai nghĩ mãi .

 

Đồng thời trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

 

Mụ về phòng , thấy Hứa Kiến Lâm ngủ liền vỗ vai ông hỏi: “Ông thấy thằng con cả của ông dạo lạ ?”

 

“Gì cơ?” Hứa Kiến Lâm nhất thời phản ứng kịp mụ đang ai, bởi vì Lưu Mai chẳng bao giờ gọi Hứa Tư đàng hoàng như thế, gọi là đồ tiện chủng thì là c.h.ế.t tạp chủng, tóm từ ngữ khó nhất đều dùng hết.

 

“Hứa Tư, con trai cả của ông !” Lưu Mai lườm ông một cái cháy mắt.

 

“Nó á... nó chẳng vẫn luôn thế ?” Hứa Kiến Lâm nghi hoặc vợ. Trong ấn tượng của ông, đứa con trai cả từ đầu đến cuối như vô hình, ăn cơm ở nhà, thi thoảng còn ngủ ở nhà, cứ như rừng .

 

Không ông Lưu Mai đối xử với nó thế nào, chỉ là đối với ông, một đứa con mất còn lâu mới quan trọng bằng vợ con hiện tại.

 

Lưu Mai ngày càng quá quắt như bây giờ, chắc phần dung túng của ông trong đó.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Không giống.” Lưu Mai cau mày , nhưng nên diễn tả thế nào.

 

“Có gì mà giống, thấy bà ăn no rửng mỡ đấy.”

 

“Thế ông bảo, gà rừng với chuột tre của nó ở ? Ông tin lời ma quỷ của nó là nhặt thật ?”

 

“Thế nó săn ?”

 

“Phì! Nó bé tí thế săn bao nhiêu con mồi thế á?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-157-muu-tinh-6.html.]

Hứa Kiến Lâm cũng mất kiên nhẫn, dậy: “Thế rốt cuộc bà cái gì! Cái cũng , cái cũng !”

 

Lưu Mai c.ắ.n môi, đột nhiên quanh quất, đó thần bí ghé sát tai ông thì thầm: “Ông bảo, liệu nó là tinh quái trong núi biến thành ?”

 

Lần thì Hứa Kiến Lâm mụ như kẻ ngốc.

 

Lưu Mai ông như thế thì vui, vỗ ông một cái.

 

Đem những lời đồn đại bên ngoài kể cho ông : “Ông tưởng chỉ thế ? Ông con bé Nguyễn Kiều Kiều nhà bên cạnh trở về thế nào ? Núi là chỗ nào chứ, ngay cả Nguyễn Kiến Đảng còn lành lặn trở , hai đứa trẻ con mấy tuổi đầu thể bình an vô sự từ trong đó , ông thấy lạ ?”

 

“Biết là do bọn nó đỏ thì ?” Giọng điệu Hứa Kiến Lâm cũng chút chắc chắn.

 

Đời đời sống ở đây, ông đương nhiên núi là nơi nào. Nghe các cụ kể , hồi xưa đói kém, nhiều liều mạng núi săn thú nhưng phần lớn là một trở , về thì cũng cụt tay cụt chân.

 

Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư hai đứa cộng mới hơn mười tuổi, thế mà ở trong đó một ngày một đêm an trở , chuyện quả thực chút quỷ dị.

 

Chẳng lẽ là tinh quái biến thành thật?

 

“Số đỏ cái con khỉ, đây vấn đề may mắn. Còn con bé Nguyễn Kiều Kiều nữa, bình thường mà gặp t.a.i n.ạ.n như nó thì c.h.ế.t non từ lâu , đằng nào cũng thoát nạn, bảo uẩn khúc gì trong đó tin .”

 

“Bà mấy chuyện thế?” Hứa Kiến Lâm cau mày vợ.

 

“Cả đội ai chẳng , Nguyễn Lâm thị ghê gớm đến mấy cũng bịt miệng ? Hơn nữa, dạo ít thấy Nguyễn Lâm thị xách đồ đến nhà thầy bói Tiền đấy, chừng là vì chuyện con bé .”

 

“Nói bậy, rõ ràng là xem ngày động thổ.” Ở nông thôn ai cũng tin mấy chuyện , cầu cho may mắn thôi. Dù nhà nghèo đến mấy, nếu việc lớn cũng sẽ mang cân gạo, lạng thịt đến nhờ thầy bói Tiền xem giúp, chuẩn quan trọng, chủ yếu là cái tâm lý thôi.

 

 

Loading...