Hứa Kiến Lâm Nguyễn Lâm thị , sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Không khỏi nhớ cảnh tượng Hứa Tư lúc lâm chung, đó là một phụ nữ cực kỳ xinh , nhưng khi c.h.ế.t dữ tợn đến thế.
Bà c.h.ế.t vì khó sinh, hơn nữa c.h.ế.t nhắm mắt, cho đến khi trút thở cuối cùng, đôi mắt vẫn trừng trừng cổng lớn, tay vươn giữa trung như nắm lấy thứ gì đó... như một lệ quỷ.
Hứa Kiến Lâm rùng một cái, cảm thấy gáy lạnh toát.
Nguyễn Lâm thị thấy lời tác dụng, bèn tiếp lời: “Nhà họ Nguyễn chúng cái gì nhiều chứ trẻ con thì nhiều vô kể. Kiều Kiều chín trai, thật sự cũng chẳng hiếm lạ gì con trai nhà họ Hứa các . Chỉ là thằng bé Hứa Tư chút duyên nợ với nhà họ Nguyễn chúng , bà già cũng thật sự thấy nó đáng thương nên đón về nuôi. Cũng chẳng đổi họ tên gì, cứ nuôi bên cạnh thôi, chẳng liên quan gì đến bốn thằng con trai của cả.”
“Tương lai, nếu ngày nào đó nó về nhà họ Hứa các , cũng sẽ ngăn cản.”
“Làm cha như chú, cũng đỡ tốn công sức, thời gian quan tâm vợ con hơn, đúng ? cũng thời buổi nuôi một đứa trẻ dễ dàng gì.” Nếu những lời là đe dọa, thì câu chính là cho Hứa Kiến Lâm một bậc thang để xuống nước.
Vừa đ.ấ.m xoa, đối với loại đạo đức giả, ích kỷ sĩ diện hão như Hứa Kiến Lâm là hữu hiệu nhất.
Quả nhiên.
Hứa Kiến Lâm lời , vẻ kháng cự mặt tan biến ít.
Như thể tìm một lý do chính đáng cho sự vô trách nhiệm của .
Ông ngẩng đầu Hứa Tư đang nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, như cho cơ hội cuối cùng, hỏi: “Mày thực sự sang nhà họ Nguyễn sống ? Sau hối hận chứ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hứa Tư gật đầu, từ đầu đến cuối hề liếc ông lấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-165-doan-tuyet-quan-he-4.html.]
Hứa Kiến Lâm lùi một bước, như thể thất vọng và bất lực, thở dài một .
“Thôi , nếu đây là ý của mày thì tao thành cho mày. Chỉ là mày hối hận cũng !”
Hứa Tư vẫn bất động như núi.
Hứa Kiến Lâm chút bẽ bàng, vô cùng buồn bực, nhưng vẫn vẻ như chuyện gì, với Nguyễn Lâm thị: “Thím Nguyễn, đứa nhỏ nhờ thím quản giáo, còn liên quan gì đến nhà họ Hứa chúng nữa.”
Chỉ vài câu , hơn 100 đồng tiền t.h.u.ố.c men.
Con trai ruột của cứ thế vứt bỏ.
Nguyễn Lâm thị đạt mục đích nhưng chẳng vui vẻ chút nào.
Bà sa sầm mặt mày, bảo Nguyễn Kiến Quốc một bản thỏa thuận, mặt các cán bộ thôn, hai bên đều ký tên, đại ý là việc của Hứa Tư đều do Nguyễn Lâm thị chịu trách nhiệm, còn liên quan gì đến nhà họ Hứa.
Khi khỏi nhà họ Nguyễn, Hứa Kiến Lâm mặt mày khó coi, buồn bã mất mát, còn Lưu Mai thì hớn hở mặt, khóe miệng kéo rộng đến tận mang tai!
Trong mắt mụ, nhà họ Nguyễn đúng là bệnh, tự dưng rước một đứa con trai họ khác về nuôi, tốn tiền tốn gạo tốn công sức, chẳng chút quan hệ m.á.u mủ nào, thật cái tích sự gì?
Mụ vui vẻ vỗ vai Hứa Kiến Lâm, quên sạch chuyện tát lúc nãy, hớn hở với ông : “Mình ơi, tối nay nhà ăn thịt gà nhé, đầu thôn mua hai lạng rượu, uống cho đời.”
“Uống cái gì mà uống!” Khác với tâm trạng của Lưu Mai, Hứa Kiến Lâm chuyện nhắc đến, ông sẽ chỉ trích thế nào, e là còn đời chọc cột sống mà chửi, thấy gì đáng mừng.