Khổ nỗi Lưu Mai cứ sán đúng lúc , ông lập tức trút hết cảm giác tội và áy náy lên đầu mụ.
“Nhà họ Hứa chúng đúng là đen đủi tám đời mới rước con mụ La Sát như bà về!”
“Hứa Kiến Lâm, ông thế là ý gì?” Lưu Mai lập tức xù lông, mắt trợn trừng như chuông đồng.
Hứa Kiến Lâm trong lòng khó chịu, nhường nhịn mụ như nữa. Hai vợ chồng cứ thế lao đ.á.n.h ngay đoạn đường ngắn ngủi về nhà, khiến bao xúm xem náo nhiệt. Chỉ nhà họ Nguyễn đóng chặt cổng, chẳng thèm liếc lấy một cái cho bẩn mắt.
Tiễn cán bộ thôn về xong, Nguyễn Lâm thị mặt Hứa Tư, thở dài, xổm xuống bên cạnh , : “Tiểu Tư, thể bây giờ cháu sẽ oán bà, nhưng lớn lên cháu sẽ hiểu, bà cũng là cho cháu.”
“Cháu hiểu!” Hứa Tư bà, trong mắt chút oán hận nào.
Nguyễn Lâm thị ngẩn , chợt nhớ đứa trẻ vốn đứa trẻ bình thường, bà bật lắc đầu, đưa tay xoa đầu Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh , : “Được , để bà chuẩn cơm trưa cho hai đứa nhé. Hôm nay nhà nhiều món ngon một chút, ăn mừng thật to nào.”
“Vâng ạ, chúng ăn thịt!” Nguyễn Kiều Kiều hì hì .
Nàng thực lòng vui mừng cho Hứa Tư.
Thoát khỏi nhà họ Hứa, sống cùng gia đình họ Nguyễn, sẽ hưởng tình ấm áp, tin rằng khả năng biến thành vai ác hủy diệt thế giới sẽ giảm nhiều.
“Cái con mèo tham ăn !” Nguyễn Lâm thị cưng chiều véo cái mũi nhỏ của nàng, chợt nhớ điều gì, hỏi: “Sáng dậy cháu vẫn ăn sáng đúng ? Bà quên béng mất. Sáng nay bà vắt ít sữa dê, để bà nấu cho cháu uống nhé, đợi một lát.”
Nói bà dậy bếp.
Sữa dê mùi tanh, nhưng chỉ cần thả vài hạt hạnh nhân là khử mùi, thêm chút đường nữa thì hương vị cũng tuyệt.
Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư song song, nhấm nháp sữa dê trong bát, mép dính một vòng sữa trắng xóa. Quay đầu thấy Hứa Tư cũng bộ dạng y hệt , nàng nhịn bật .
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-166-doan-tuyet-quan-he-5.html.]
Hứa Tư cũng .
Ánh mắt chứa đựng sự kiên định và chuyên chú mà khác nhận .
Sau ... họ sẽ bao giờ xa nữa.
Nguyễn Kiến Quốc cũng vui. Trước đó ông còn buồn vì Hứa Tư về nhà họ Hứa, giờ thấy trở về nhà họ Nguyễn, đám mây đen trong lòng tan biến sạch sẽ.
Ông vui vẻ dắt hai đứa trẻ đầu thôn xem nhà mới.
Thợ xây việc năng suất, ngôi nhà xây xong tầng một, thể hình dáng đại khái.
Tầng là ba phòng ngủ song song và một phòng khách dài, tầng cũng cấu trúc tương tự, nhưng phòng khách biến thành nhà chính thực dụng hơn.
“Ba phòng nhé, bốn đứa các con ở. Kiều Kiều một phòng, Tiểu Tư một phòng, Nguyễn Kiệt và nó một phòng.” Hiện tại trong lòng Nguyễn Kiến Quốc, vị trí của Hứa Tư vượt qua con trai ruột.
“Dưới nhà thì để bà nội các con ở, còn phòng của bố , phòng còn phòng cho khách.”
Nguyễn Kiến Quốc chỉ các phòng với hai đứa trẻ, sắp xếp tương lai đấy.
Nguyễn Kiều Kiều Nguyễn Kiến Quốc bế tay, cố vươn cổ trong phòng, hỏi: “Phòng Tư là phòng nào ạ?”
“Tiểu Tư, cháu thích phòng nào?” Nguyễn Kiến Quốc hỏi Hứa Tư đang đất.
Hứa Tư Nguyễn Kiều Kiều, chỉ hai gian phòng phía đông : “Cháu, Kiều Kiều.”
“Ha ha ha ha...” Nguyễn Kiến Quốc lớn: “Thằng bé thật thà quá, chẳng khách sáo gì cả.” Tuy nhưng trong mắt ông tràn đầy vẻ vui mừng, rõ ràng hài lòng với việc Hứa Tư coi là ngoài.