“Vâng ạ!” Sáu con trai đồng thanh đáp, kéo dẫn Nguyễn Kiều Kiều xa, Hứa Tư cũng lẽo đẽo theo .
Nhà họ Nguyễn xuất phát sớm, khi đến ruộng thì nhiều nhà vẫn , nên bụi mâm xôi ở khu vực vẫn còn nguyên vẹn, hái. Nguyễn Kiều Kiều bên bờ mương, kiễng chân các hái, quả nào thì dùng vạt áo đựng, quả nào bình thường thì bỏ tọt mồm ăn luôn.
Mâm xôi đỏ mọng, vị ngọt thanh, thấy các ăn ngon lành, nàng cũng thèm, đưa tay định hái một quả màu vàng mặt, nhưng tay chạm tới quả thì Hứa Tư bên cạnh nắm lấy.
“Gai đ.â.m tay.” Hứa Tư , chỉ những cái gai nhọn cành.
Nguyễn Kiều Kiều ậm ừ thu tay về, chu mỏ gì.
Thực nàng cảm thấy những lúc thế , tự động tay hái mới thú vị.
mấy ông trai, thêm tiểu phản diện bên cạnh chằm chằm rời mắt, cơ hội để nàng động thủ gần như bằng . Nàng đành thôi ý định, ngoan ngoãn một bên .
Đợi đến khi tốp trẻ con thứ hai chạy tới hái mâm xôi thì em nhà họ Nguyễn vặt sạch những quả ngon nhất, thỏa mãn dắt Nguyễn Kiều Kiều trở về.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trên đường về, Nguyễn Thỉ thấy Nguyễn Kiều Kiều thèm quá, bèn lấy từ trong túi áo một quả to nhất, đỏ nhất, đưa lên miệng thổi phù phù đưa cho nàng: “Ăn , .”
Cứ như thể thổi một cái là sạch như rửa .
Nguyễn Kiệt bên cạnh định ngăn cản, nhưng Nguyễn Kiều Kiều nhanh như chớp nhét quả mâm xôi miệng.
“Muội tham ăn thật đấy.” Cậu em út Nguyễn Khánh trêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-170-cay-ma-2.html.]
“Đến cái lá dính ở đuôi quả cũng ăn luôn kìa.” Tiểu mập mạp cũng hùa theo.
Nguyễn Kiều Kiều chẳng thèm để ý, nàng vị ngon trong miệng chinh phục , cảm thấy loại quả dại cũng tệ.
Về đến ruộng nhà , Nguyễn Lâm thị và bắt đầu cấy. Ruộng mạ và ruộng cấy tách biệt, cách vài sào đất. Nguyễn Kiến Đảng thể xuống nước nên bờ cách đó vài sào, bó mạ Nguyễn Kiến Dân nhổ lên thành từng bó nhỏ bằng rơm, đó Nguyễn Kiến Quân dùng đòn gánh gánh sang ruộng cần cấy.
Thấy đám trẻ trở về, Nguyễn Lâm thị rửa tay nước lên, thu gom mâm xôi chúng hái , bỏ cốc uống nước, rót nước đun sôi để nguội ngâm rửa cho Nguyễn Kiều Kiều.
Bà trải một tấm vải bố lên mặt đất, bế nàng lên, đội cho nàng chiếc mũ rơm chuẩn sẵn, dỗ dành: “Ngoan ngoãn đây xem nhé, đói thì ăn bánh quy kẹo bà mang theo, khát ăn quả thì gọi bà rót nước cho, mệt thì ngủ một lát, lấy cái áo đắp kẻo nắng, ?”
Vừa , bà kéo cái làn gần, bên trong đựng ít đồ ăn vặt và mớ mận cuối cùng cây, lấy áo khoác của đắp lên chân nàng cho khỏi nắng.
Nguyễn Kiều Kiều bà, sang bé gái nhà bên cạnh đang cắm cúi việc ruộng, mặt đỏ bừng. Nàng thế việc, rõ ràng là dã ngoại mà!
“Bà nội, cháu lớn , cháu cũng xuống cấy mà.” Nguyễn Kiều Kiều thấy bé gái nhà bên việc, sợ cấy thẳng hàng nên lớn còn căng dây từ đầu bờ bên sang đầu bờ bên cho cô bé cấy theo.
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy cũng .
“Nói bậy, cháu bé tí thế gì những việc đó.” Nguyễn Lâm thị gạt ngay. Nhà bà chín thằng cháu trai, việc gì đến lượt Tiểu Kiều Kiều xuống ruộng.
(Mâm xôi là một loại quả dại, các bạn ăn bao giờ . Tác giả hồi nhỏ tham ăn, thường hái xong ăn luôn, ít khi rửa, nên lở mép ( ̄ー ̄))