Vừa nãy chỉ vì chút thịt mà bà định tay đ.á.n.h con, qua đó thể thấy, trong lòng bà , con trai còn chẳng bằng nhà đẻ.
Nguyễn Thỉ nàng dọa sợ thật sự, ôm nàng mà vẫn còn run rẩy, hồi lâu hồn, bên ngoài tiếng bước chân cũng để ý.
“Có ai ở nhà ?” Là giọng của ông bác Hai trong thôn.
Ông ngang qua nhà họ Nguyễn, thấy tiếng bên trong, cổng khóa, tưởng chuyện gì xảy nên cố ý hỏi thăm.
Lần theo tiếng tìm đến phòng bếp, thấy hai đứa trẻ đang ôm , đứa lớn mặt đỏ bừng, đứa bé mặt tái mét, ông cũng giật : “Kiều Kiều chứ? Sao sắc mặt khó coi thế ?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, gục đầu ủ rũ lên vai Nguyễn Thỉ.
Vừa nãy nàng quá sức nên đau xóc hông, giờ nôn nao, chóng mặt, chỉ thể im trong lòng Nguyễn Thỉ.
Nguyễn Thỉ bế xốc nàng lên, ông bác Hai cầu khẩn: “Ông Hai ơi, ông ơn ruộng nhà cháu gọi bà nội về với, bảo là em gái cháu khỏe, bảo bà về ngay ạ.”
Ông bác Hai cùng họ Nguyễn với nhà , bố ông và bố ông cụ Nguyễn Mãn Thương là em họ, tính theo vai vế thì bọn trẻ cũng gọi ông một tiếng ông.
Ông bác Hai Nguyễn Kiều Kiều một cái, nhận lời, nhưng vẫn yên tâm hỏi: “Hay là đưa các cháu trạm xá nhé?”
Sức khỏe Nguyễn Kiều Kiều yếu ớt thế nào ông cũng .
“Không cần ạ, Kiều Kiều nghỉ một lát là khỏe thôi.” Giọng Nguyễn Kiều Kiều yếu ớt trả lời. Cũng là do sặc khí mà giờ nàng chóng mặt nhức đầu, thực sự khó chịu, nhưng phiền khác.
Ông bác Hai gật đầu, tuy yên tâm nhưng vẫn ngoài . Sợ chân cẳng chậm chạp, ông kéo một thanh niên trai tráng ngang qua nhờ chạy báo tin.
Ở một diễn biến khác, Nguyễn Lâm thị cũng đang thắc mắc, theo lý mà đổi ấm nước lâu đến thế, bà đều đun sẵn nước để ở nhà chính, chỉ cần pha là , lâu thấy về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-175-tro-luc-ly-hon-1.html.]
Trong lòng đang bất an thì thấy đằng xa một thanh niên chạy tới báo tin, bảo nhà bà xảy chuyện , Nguyễn Kiều Kiều khỏe.
Cậu thanh niên lẽ tăng thêm phần kịch tính nên cố ý nghiêm trọng, dọa nhà họ Nguyễn sợ mất mật, vứt cả mạ đấy chạy thục mạng về nhà. Người nhà khác cả gia đình chạy như bay, còn tưởng xảy chuyện gì kinh thiên động địa lắm.
Nguyễn Kiến Quốc và Hứa Tư lao về đầu tiên, hai chạy đến mồ hôi đầm đìa, tóc tai dựng ngược cả lên.
Vào nhà liền thấy Nguyễn Kiều Kiều Nguyễn Thỉ ôm, ủ rũ ở bậc cửa nhà chính.
“Kiều Kiều.” Hứa Tư và Nguyễn Kiến Quốc lao tới, cũng dám chạm mạnh nàng.
Nguyễn Kiều Kiều đỡ hơn nhiều, ngạc nhiên hai mồ hôi nhễ nhại.
Nguyễn Kiến Quốc ôm chầm lấy nàng lòng: “Đau ở ? Bị thương ở ? Khó chịu chỗ nào con?”
Hứa Tư cũng nàng với ánh mắt đầy lo lắng.
Những khác trong nhà họ Nguyễn lúc cũng chạy về đến nơi. Nguyễn Lâm thị đẩy , giằng lấy Nguyễn Kiều Kiều ôm lòng, giọng run rẩy: “Sao thế, bé ngoan thế?”
Nguyễn Kiều Kiều ngờ chuyện ầm ĩ đến mức , trong lòng tràn đầy áy náy.
Ôm cổ Nguyễn Lâm thị, rõ ràng nhưng nước mắt cứ trào , trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Thỉ tử, cháu mau, em thế?” Nguyễn Hạo hỏi, ánh mắt nôn nóng.
Nguyễn Thỉ Nguyễn Kiều Kiều, vẻ mặt lo lắng sốt ruột của cả nhà, cuối cùng cũng giấu giếm nữa, kể bộ sự việc xảy .