Hứa Tư mím chặt môi thành một đường thẳng, đầu , dường như dám thẳng mắt Nguyễn Kiều Kiều.
“...” Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, khom lưng nghiêng đầu ghé sát mặt . Lần Hứa Tư còn chỗ nào để trốn nữa, vẻ chột trong mắt lộ rõ mồn một.
“Anh Tư...” Nguyễn Kiều Kiều kéo dài giọng gọi.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hứa Tư đành ngước mắt cô bé: “Không thích, tiễn .”
“!” Nguyễn Kiều Kiều.
“Anh đem Thịt Thịt á?!”
Hứa Tư gật đầu, thấy Nguyễn Kiều Kiều vẻ đặc biệt vui, vội vàng bồi thêm một câu: “Nó về nhà .”
“Anh Tư dối!” Nguyễn Kiều Kiều tức giận : “Anh đem nó ? Mau mang nó về đây, nếu em giận đấy, sẽ giận thật, giận lắm luôn!”
Hứa Tư rũ mắt, vẫn im nhúc nhích.
Cậu hối hận , dùng con sói khác chiếm cứ tầm mắt của cô bé.
Cho dù cô bé nhớ rõ chuyện cũng .
“Anh Tư...” Giọng Nguyễn Kiều Kiều mềm xuống, cô bé ôm lấy cánh tay cao gần bằng của , lắc qua lắc , giọng điệu nũng nịu: “Anh Tư, mang nó về mà, mà, ?”
“Anh Tư, Tư là nhất, Kiều Kiều thích Tư nhất đời.”
Đây là chiêu bài sở trường nhất của Nguyễn Kiều Kiều hiện tại để dỗ dành mấy ông trai. Chỉ cần trai khác ở đó, cô bé sẽ thích nhất đang mặt, nào cũng dỗ mấy ông đến mức trời trăng gì, gì nấy.
Hứa Tư vẫn bất động như núi, chỉ là vành tai nhỏ lấp ló mái tóc lòa xòa lặng lẽ đỏ lên.
Cậu liếc mắt Nguyễn Kiều Kiều, thấy cô bé đang chớp mắt , đôi mắt to ngập nước sáng lấp lánh, bên trong in bóng hình , tràn ngập hình bóng ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-194-chap-niem-benh-hoan-1.html.]
Giống như thứ gì đó khẽ chạm trái tim...
Cậu đỏ tai mặt chỗ khác, khẽ “Ừ” một tiếng.
Tiếng "Ừ" là cô bé thích nhất, là đồng ý mang sói con về.
Nguyễn Kiều Kiều coi như đồng ý vế , tức khắc cao hứng nắm c.h.ặ.t t.a.y , liên tục vỗ m.ô.n.g ngựa thêm vài câu " nhất", dỗ đến mức khóe miệng Hứa Tư cũng nhếch lên.
Cậu cứ thế mơ mơ màng màng dắt cô bé đến căn cứ bí mật mà vẫn luôn giấu kín.
Nguyễn Kiều Kiều đầy nghi hoặc để Hứa Tư dắt sân nhà họ Hứa, vị trí sát ngay chân núi phía .
Hứa Tư bảo cô bé sang một bên, tự tay vạch đám cỏ dại rậm rạp, gạt một ít đất tơi xốp, cho đến khi lộ một cái hang nhỏ bên trong. Hang lớn lắm, nhiều nhất chỉ chứa hai .
Đây là?
Mắt Nguyễn Kiều Kiều chợt sáng lên, nhớ tới qua con đường nhỏ ở viện , hình như cô bé thấy chôn cái gì đó ở đây. Chẳng lẽ lúc đó cái hang nhỏ ?
Cô bé mong chờ trong hang, quả nhiên bắt gặp một đôi mắt sói xanh biếc. Sói con vốn đang bò, đôi mắt mở to, cảnh giác chằm chằm bên . khi thấy cô bé, sự cảnh giác trong mắt sói con lập tức biến mất. Nó dậy, vươn cái cổ nhỏ dường như kêu lên một tiếng, nhưng Hứa Tư trừng mắt một cái, lập tức tủi cúi gằm đầu nhỏ xuống, chỉ dám phát từng tiếng ư ử trong cổ họng.
“Anh Tư, bảo nó về nhà ?” Nguyễn Kiều Kiều cố ý hỏi.
Hứa Tư đối mặt với sự trêu chọc của cô bé cũng thèm để ý, trả lời: “Mai mới tiễn.” Cậu hôm nay định rừng săn bắn, nhưng vui khi thấy nó chiếm cứ ánh mắt của Nguyễn Kiều Kiều, cho nên sáng sớm đem nó nhốt đây.
“...” Nguyễn Kiều Kiều.
là đồ dở khó chiều!
Nguyễn Kiều Kiều xoay định ôm sói con trong hang . Bên trong ánh sáng tối, Nguyễn Kiều Kiều cảm giác lờ mờ thấy bên trong còn thứ gì đó khác. Cô bé rõ hơn, nhưng Hứa Tư kéo cô bé dậy.