“...” Nguyễn Kiều Kiều.
Nhìn Thịt Thịt, sang khuôn mặt vô tội của tên tiểu phản diện, cô bé lặng lẽ nuốt lời định trong.
Tuy đồng ý cùng lên trấn, nhưng xe Nguyễn Kiều Kiều tính toán, đến trấn cô bé sẽ mím chặt môi lời nào, như sẽ ai thấy cô bé sún răng.
Đến thị trấn, trạm dừng đầu tiên là Cung Tiêu Xã (cửa hàng mậu dịch) tìm Đỗ Thanh.
Đỗ Thanh chờ sẵn từ sớm, thấy mấy bước liền tươi rói.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiến Quốc chợ vật liệu xây dựng xem , để Nguyễn Lâm thị và bọn trẻ ở Cung Tiêu Xã xem đồ.
“Mẹ, những đồ dặn con giữ đều ở đây cả, xem ưng ý .” Làm việc ở Cung Tiêu Xã cái tiện lợi , mỗi Nguyễn Lâm thị cần gì, đều bảo Đỗ Thanh giữ hàng để tránh hết hàng.
Những thứ Nguyễn Lâm thị bảo Đỗ Thanh giữ đều là đồ dùng chuẩn cho nhà mới.
Nguyễn Lâm thị qua xem đồ, để Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư tự chơi ở sảnh . Hứa Tư đầu tiên lên phố, nhưng tuyệt đối là đầu tiên Cung Tiêu Xã. Hàng hóa muôn màu muôn vẻ hoa cả mắt.
Đặc biệt là những bộ váy hoa và phụ kiện treo tường, trong mắt tả xiết.
Lần đầu tiên , hóa thế giới chỉ kẹo ngọt và các loại trái cây ngon để cho Nguyễn Kiều Kiều ăn, mà còn nhiều thứ như thế nữa. Cậu cái gì cũng mua hết cho Nguyễn Kiều Kiều.
Cậu kéo tay Nguyễn Kiều Kiều hỏi: “Tiền để dành, bao nhiêu?”
Cậu chuyện luôn ngắn gọn, cũng may Nguyễn Kiều Kiều ở chung với mấy tháng nay, cơ bản đều hiểu ý , trả lời: “Có hơn 100 đồng .” Nhìn Cung Tiêu Xã bày biện rực rỡ, cô bé cũng nhỏ giọng hỏi : “Anh Tư mua đồ ? Kiều Kiều mang tiền theo, nhưng thể bảo bà nội mua cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-210-mua-mua-mua-2.html.]
Hứa Tư gật đầu thật mạnh.
Cậu mua, cái gì cũng mua!
Hứa Tư bắt đầu trịnh trọng chọn lựa đồ cần mua. Nguyễn Kiều Kiều buồn một lúc, sang chỗ Nguyễn Lâm thị xem bà chọn đồ Đỗ Thanh giữ , cơ bản là đồ trang trí và vật dụng hàng ngày trong nhà.
“Ái chà, Kiều Kiều chào thím thế, thím buồn đấy nhé.” Đỗ Thanh thấy Nguyễn Kiều Kiều liền trêu, thực chào cũng chẳng , chủ yếu là trêu cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều ngượng ngùng mím chặt miệng.
Cô bé đây là cố ý chào, để thím phát hiện sún răng! Thế thì mất mặt c.h.ế.t .
Nguyễn Lâm thị gì, nhưng bên cạnh tủm tỉm.
Một nhân viên bán hàng cùng Đỗ Thanh cũng : “Đỗ Thanh, đây là bé Kiều Kiều mà cô nhắc tới đấy ? Xinh thật đấy, bác gái ơi, bác khéo nuôi thật, nuôi đứa cháu xinh thế cơ chứ? Cả bé nữa, cũng là cháu bác ? Vừa bước cháu lóa cả mắt vì .”
Cả Cung Tiêu Xã sáu bảy nhân viên, mỗi quản lý một quầy hàng. Cô nhân viên là trấn, tên là Từ Mỹ, nhờ quan hệ nhà chồng mà ở đây, mắt luôn chuẩn.
Chưa đến Đỗ Thanh, Nguyễn Lâm thị thì cô , mỗi đến đều mua cả đống đồ, còn hào phóng bảo Đỗ Thanh mang đồ về. Người thời nay đều khôn khéo cả, bất kể leo quan hệ gì , cứ giữ mối quan hệ thì chẳng bao giờ sai.
Nguyễn Lâm thị chẳng thích gì khác, chỉ thích khen Nguyễn Kiều Kiều.
Nghe bà khép miệng, khiêm tốn : “Đẹp gì , cứ nuôi đại thế thôi mà.” Quay đầu dặn Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, mau chào các cô con.”