“Cháu chào thím ạ.” Nguyễn Kiều Kiều vẫn che miệng, gọi một tiếng lí nhí.
“Sao thế ? Đau miệng ? Hay là ăn quả dại với mấy ông mà rửa thế?” Đỗ Thanh nghi hoặc Nguyễn Kiều Kiều, tiến lên ôm cô bé lòng: “Mau bỏ tay cho thím xem nào, thím tuýp t.h.u.ố.c mỡ ở đây, trị lở mép lắm.”
“...” Nguyễn Kiều Kiều.
Dở dở , vấn đề là cô bé lở mép, mà là sún răng hẳn hoi!
Nguyễn Lâm thị thấy cũng giải thích, mà tiếp tục chuyện với Từ Mỹ.
Nguyễn Kiều Kiều che chắn vài cái, cuối cùng cản , vẫn Đỗ Thanh thấy.
Đỗ Thanh nhíu mày răng cô bé. Cô hai con trai, tự nhiên răng trông thế nào, chứ gãy ngang từ giữa thế , huống chi miệng cô bé kỹ còn vết bầm tím, chắc chắn là ngã.
“Sao bất cẩn thế .” Đỗ Thanh xót xa thật lòng.
Lúc Nguyễn Lâm thị bên mới bắt đầu giải thích, kể sơ qua chuyện xảy hôm qua.
“Mụ Lưu Mai thật là...” Đỗ Thanh tức điên lên, mặt Nguyễn Kiều Kiều cũng tiện mắng lời khó , cuối cùng gắng gượng nghẹn một câu: “Đáng đời nhà mụ sói nhà! thấy mụ thất đức quá nên ông trời mới đích trừng trị đấy.”
“Thì thế chứ , con sói đó mỗi xuống núi đều chỉ nhà mụ , chẳng là chuyên môn trừng trị mụ .” Từ Mỹ thấy cũng hùa theo một câu.
Nguyễn Lâm thị nguyên do trong đó nhưng .
Lúc bà mới nhớ tới Hứa Tư cùng, đầu tìm kiếm, phát hiện đang dừng một quầy hàng, ngửa đầu chăm chú mấy bộ quần áo.
“Tiểu Tư thích cái gì thì bảo bà, bà mua cho.” Nguyễn Lâm thị tới, theo tầm mắt về phía mấy bộ quần áo đó, trong đó cả quần áo cộc tay cho con trai và váy cho con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-211-mua-mua-mua-3.html.]
ở góc độ , bà cũng đang xem cái gì.
Cô nhân viên quầy hàng vốn đang chuyện với khác, để ý đến bé xinh quá mức , thấy Nguyễn Lâm thị tới mới vội vàng dậy.
“Bác gái, bác mua gì ạ?”
“Tiểu Tư?” Nguyễn Lâm thị Hứa Tư.
“Cái , lấy hết!” Hứa Tư chỉ những chiếc váy đang treo, tổng cộng năm bộ.
“Hả? Lấy hết á?” Cô nhân viên kinh ngạc. Cô nãy còn đang nghĩ bé xinh thế, hóa là bé gái , chỉ là mặc quần áo con trai? Tóc cũng cắt ngắn như con trai, còn mua một lúc năm bộ váy, thế cũng quá xa xỉ .
Phải hiện tại mua quần áo may sẵn vẫn nhiều, đặc biệt là nhà quê, một xu cũng hận thể bẻ đôi để tiêu. Rất ít nỡ mua quần áo may sẵn, đa vẫn là tự mua vải về may, may thì thuê thợ may, dù cũng rẻ hơn mua quần áo may sẵn nhiều.
Cô nhân viên cảm thấy đây là khách sộp, lập tức tít mắt, thái độ nhiệt tình hẳn lên: “Lấy hết thật ? Size gì ạ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Tiểu Tư, cháu mua váy gì thế?” Nguyễn Lâm thị kéo một cái, cũng đầy mặt kinh ngạc, bà còn tưởng mua quần áo cho .
“Cho Kiều Kiều mặc!” Hứa Tư nghiêm túc trả lời.
Tuổi còn nhỏ, ít , chuyện lúc nào cũng nghiêm trang, cái dáng vẻ thật là... đáng yêu chịu .
“...” Nguyễn Lâm thị từ "moe" (dễ thương), chỉ cảm thấy đứa nhỏ dở dở .
Bà cũng đứa nhỏ thật thà, đặc biệt là đối với Nguyễn Kiều Kiều, hận thể đem tất cả những gì nhất cho cô bé, nhưng mà: “Tiểu Tư , Kiều Kiều cần nhiều thế , hai bộ là đủ .”