Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 214: Mua, mua, mua (6)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:27:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quán cơm việc nhanh nhẹn, đến hai mươi phút lên món. Nguyễn Kiều Kiều vẫn buồn ngủ, Nguyễn Lâm thị sợ cô bé đói nên dỗ dành: “Ngoan nào, đừng ngủ vội, ăn cơm xong hẵng ngủ.”

 

“Lát nữa thể qua chỗ con ngủ một lát.” Đỗ Thanh .

 

“Thôi cần , thời tiết bây giờ cũng lạnh, lát nữa còn lên thành phố xem nội thất, ngủ đường cũng .” Nguyễn Kiến Quốc , đặt Nguyễn Kiều Kiều xuống, Nguyễn Lâm thị xin chủ quán cái thìa, bưng bát định đút cho cô bé.

 

Nguyễn Kiều Kiều cố gắng mở to mắt, để mà ăn cơm ngon, cô bé trèo xuống khỏi lòng Nguyễn Kiến Quốc, xuống cạnh Hứa Tư, với Nguyễn Lâm thị: “Bà nội ăn , Kiều Kiều tự ăn ạ.”

 

“Vậy , lát nữa lên xe bà ôm cháu ngủ.” Nguyễn Lâm thị , ép buộc đút cho cô bé nữa.

 

Bốn món ăn, chủ quán thật thà, lượng thức ăn đầy đặn.

 

Chẳng qua Nguyễn Lâm thị vẫn cảm thấy đắt. Nguyễn Kiều Kiều bà lẩm bẩm, đầu những khác đang ăn trong quán. Hôm nay lẽ quán buôn bán khá khẩm, ngoài bàn của họ còn hai bàn nữa gọi món mặn, còn đều là ăn mì sợi hoặc cháo trắng ăn kèm dưa muối.

 

Cô bé để ý một chút, lúc tính tiền, cho dù chỉ gọi hai món thì cũng hết hơn một đồng.

 

Còn một bàn ăn hết hơn năm đồng, trong khi bàn họ chỉ nhiều hơn bàn một đĩa cá.

 

Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

 

Hứa Tư mỗi săn con mồi đều nhờ Nguyễn Kiến Quốc bán. Vì thể bán quá công khai nên chỉ thể bán giá rẻ, thậm chí còn rẻ hơn giá thịt ngoài chợ, điều thật sự quá lãng phí. Nếu... nếu nhà họ tự mở quán cơm thì ?

 

Như hơn ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-214-mua-mua-mua-6.html.]

Cô bé cố gắng nhớ xem trong ký ức thì nhà họ Nguyễn giàu bằng nghề gì, nhưng nghĩ mãi , chỉ nhớ là đầu những năm 90 họ mới bắt đầu phất lên...

 

Ăn cơm xong, thấy Nguyễn Kiến Quốc tính tiền, cô bé giơ tay đòi bế, Nguyễn Kiến Quốc liền bế cô bé cùng quầy.

 

Người tính tiền là một cô gái nhỏ, 17-18 tuổi, bận rộn ở phía chắc là , dung mạo hai khá giống .

 

“Anh trai, tổng cộng hết hai đồng bảy hào năm xu, thu của hai đồng bảy thôi, ăn xong đến nhé.” Giọng cô gái ngọt ngào, khéo ăn , còn bớt cho lẻ, cách buôn bán.

 

Nguyễn Kiến Quốc ham rẻ, nhưng cách của cô gái khiến thấy khá thoải mái, gật đầu, sảng khoái trả tiền.

 

“Bố.” Ra khỏi quán cơm, Nguyễn Kiều Kiều ôm cổ Nguyễn Kiến Quốc hỏi: “Con mồi của Tư bố bán thế? Có bán cho mấy quán cơm kiểu ạ?”

 

“Không.” Nguyễn Kiến Quốc lắc đầu.

 

Mỗi lên trấn đều là buổi sáng, vội vàng về gấp, thường là bán buôn luôn cho khác, nên giá cao.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Anh nghi hoặc con gái trong lòng: “Kiều Kiều hỏi cái gì?”

 

“Con tò mò thôi ạ.” Nguyễn Kiều Kiều , lộ cái miệng nhỏ sún răng, đáng yêu buồn . Nguyễn Kiến Quốc cũng , ấn nhẹ trán cô bé, định gì thì thấy Nguyễn Kiều Kiều tiếp: “Bố ơi, đồ ăn ở quán còn ngon bằng thím và bà nội nấu, thịt cũng đắt nữa.”

 

“Ái chà, cái miệng nhỏ của cô nương hôm nay bôi mật thế? Ha ha ha...” Đỗ Thanh từ phía tới, .

 

Nguyễn Kiều Kiều ghé vai Nguyễn Kiến Quốc, nghiêm túc trả lời: “Không ạ, Kiều Kiều cảm thấy nếu thím và bà nội cũng mở quán cơm, chắc chắn sẽ bán đắt hàng hơn ở đây nhiều! Hơn nữa nhà ăn thịt cũng cần mua mà!”

 

 

Loading...