Tương lai thể mua cho cô bé ăn!
Nguyễn Kiều Kiều đút cho Hứa Tư xong, bóc một viên cho Nguyễn Lâm thị. Nguyễn Kiến Quốc còn đang chuyện với Lục Chí Uy nên cô bé phiền, tự ăn một viên.
“Ngon quá, cảm ơn Lục.” Nguyễn Kiều Kiều ngọt ngào cảm ơn Lục Trân, đôi mắt sáng lấp lánh bé.
Lục Trân chút ngượng ngùng gãi đầu, : “Ngon thì bảo trai em mang về cho em, nhà nhiều lắm!”
Lục Trân cô bé con mềm mại mặt, chỉ cảm thấy cô bé chẳng những xinh xắn, giọng cũng như ngậm đường, ngọt ngào vô cùng.
Cậu bé càng hiểu tại Nguyễn Kiệt thích về em gái như . Mỗi tan học còn mua chút đồ ăn vặt ở tiệm tạp hóa mang về. Bởi vì Nguyễn Kiều Kiều như thế , nũng nịu gọi một tiếng " ơi", tim bé cũng tan chảy, hận thể đem hết kẹo của tặng cho cô bé.
Đâu như mấy bà chị sư t.ử hà đông ở nhà , thấy kẹo là lao cướp, cướp là của luôn, càng chẳng bao giờ ngọt ngào gọi cảm ơn câu nào.
Đương nhiên, nếu bên cạnh cô bé cái nhóc đang chằm chằm với ánh mắt dọa thì hơn.
Cũng là trực giác , Lục Trân theo bản năng thích nhóc , mà cũng cảm giác nhóc cũng chẳng ưa gì !
Nguyễn Kiến Quốc và Lục Chí Uy chuyện hợp, hai ở cổng lớn chuyện hơn mười phút. Đến khi phản ứng , Lục Chí Uy mời: “Hiếm khi gặp , trời cũng còn sớm, chúng tìm chỗ nào ăn cơm ? Nói chuyện cho thoải mái.”
Lục Chí Uy hiếm khi gặp hợp ý như , chuyện dứt, thật sự nỡ chia tay như thế.
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-219-ky-ngo-1.html.]
Nguyễn Kiến Quốc cũng , nhưng một , về phía Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Lâm thị sắc trời, tuy nghĩ đến việc chỗ Đỗ Thanh lấy đồ về đến nhà chắc trời tối mịt, nhưng bà là từng trải, như Lục Chí Uy khó kết giao, cắt đứt quan hệ của con trai nên gật đầu đồng ý.
Ba bàn bạc xong, liền tìm một quán cơm qua vẻ sạch sẽ ngăn nắp.
Quán cơm ở thành phố khác với thị trấn, nhân viên phục vụ bên cạnh giúp gọi món. Lục Chí Uy cầm thực đơn, gọi món cho mà đưa cho Nguyễn Lâm thị: “Bác gái xem ăn gì, cứ gọi thoải mái, cháu mời!”
“Thế ngại lắm, chúng đông , để chúng mời cho.” Nguyễn Kiến Quốc từ chối.
“Không hỏi , đừng khách sáo với , còn nhiều cơ hội mời lắm.” Lục Chí Uy giả vờ tức giận lườm một cái, với Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều ăn gì nào, đùi gà kho ở đây ngon lắm, gọi một đĩa ?”
“Dạ ạ, cháu cảm ơn chú Lục.” Nguyễn Kiều Kiều ngọt ngào cảm ơn.
“Ha ha ha, con bé hào sảng, chú thích, ha ha ha...” Lục Chí Uy lớn, Nguyễn Kiều Kiều với ánh mắt đầy tán thưởng. Anh thích kiểu khách sáo, từ chối đẩy đưa, cứ dứt khoát thế mới thích.
Từ chối nữa thì thành kiêu, Nguyễn Lâm thị gì thêm, gọi một món đưa thực đơn cho Lục Chí Uy.
Lục Chí Uy về phía Hứa Tư nãy giờ vẫn im lặng, hỏi ăn gì. Nguyễn Lâm thị đứa nhỏ thích chuyện nên trả lời giúp: “Nó giống Kiều Kiều, thích ăn thịt, cần lo cho nó , cứ gọi phần của .”