Anh vô cùng may mắn, giữ con gái! Giữ cái gia đình !
Nguyễn Kiều Kiều cảm nhận sức lực của vòng tay Nguyễn Kiến Quốc siết chặt lấy , cảm thấy tim cũng thắt . Cô bé phân biệt , đây là do lực đạo của Nguyễn Kiến Quốc, là... do ý thức của nguyên chủ tác động?
Cô bé cũng nên gì, chỉ thể im lặng để đàn ông đang xúc động ôm lấy.
Phía , Nguyễn Lâm thị vẻ mặt từ đầu đến cuối đều lạnh băng, rũ mắt xuống, ai bà đang nghĩ gì.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiến Quốc quá xúc động nên cũng nhận sự khác thường của bà.
Đến khi phát hiện thì Nguyễn Lâm thị giật Nguyễn Kiều Kiều , sắc mặt lạnh tanh hỏi: “Nó gì trong thư? Tại mãi về? Đến một chút tin tức cũng ? Có nó quên mất nó còn chồng con ?”
Nguyễn Lâm thị liên tiếp đặt bốn câu hỏi, càng về giọng càng lạnh.
Nguyễn Kiến Quốc lúc mới phát hiện sắc mặt đúng.
Anh chút luống cuống lấy lá thư trong n.g.ự.c , định đưa cho bà xem, nhưng Nguyễn Lâm thị gạt tay , : “Mẹ xem, con là !”
Bên Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt cũng tới, đều chằm chằm.
Dù từng oán hận, nhưng đối với , đứa con nào thể thực sự thờ ơ chứ? Như Nguyễn Kiệt, mắt cứ dán chặt Nguyễn Kiến Quốc.
Nguyễn Kiến Quốc đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, lúc mới bắt đầu giải thích.
Hóa lúc đầu Thư Khiết rời khỏi nhà họ Nguyễn, hành trình lên Bắc Kinh tìm thuận lợi. Năm đó gia đình cô ở Bắc Kinh thuộc hàng m.á.u mặt, nên chịu ảnh hưởng biến động cũng lớn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-224-binh-giam-lon-binh-giam-nho-4.html.]
Cô là chị cả trong nhà, lúc đó gánh vác việc về nông thôn cho các em còn nhỏ.
Sau khi cô , cha cô cũng đưa cải tạo lao động. Mấy năm tuy minh oan, nhưng trong thời gian cải tạo sức khỏe tàn phá nghiêm trọng. Cô về Bắc Kinh tìm kiếm gần ba tháng mới tìm họ.
Khi tìm , cô vốn định thư về báo bình an, nhưng ngờ, lẽ do trong lòng trút bỏ gánh nặng, cô (Thư mẫu) lâu đó qua đời. Nhà họ Thư rối loạn, cha cô (Thư phụ) cũng chịu đả kích lớn, nhập viện, sức khỏe luôn .
Thư Khiết là trưởng nữ, lo liệu . Đợi đến khi sức khỏe Thư phụ định thì tết cũng qua.
Tháng 3 cô gửi thư về, nhưng lẽ thất lạc giữa đường nên nhận .
Còn về lý do tại nhất định khai giảng mới về, đó là vì Thư phụ cũng đến thăm nơi . Dù đây cũng là đứa con gái ông yêu thương nhất, ông xem con gái sống , gả gia đình thế nào.
Chỉ là sức khỏe ông yếu, Thư Khiết chỉ thể từ từ đợi ông hồi phục, đợi khi nào định sẽ lên đường trở về.
Đương nhiên, hành trình tìm gian nan khổ sở thế nào Thư Khiết trong thư, nhưng Nguyễn Kiến Quốc thấy vết nước mắt giấy thư, gần như cần nghĩ cũng , gần một năm qua đối với cô cũng là sự giày vò.
Cũng may.
Hiện tại chuyện qua, cô rốt cuộc sắp trở về, cả nhà cũng sẽ đoàn tụ!
Nghe xong lời giải thích của Nguyễn Kiến Quốc, Nguyễn Lâm thị hồi lâu gì.
Mẹ qua đời, sức khỏe cha yếu, cô ở bên cạnh tận hiếu là sai, chỉ là... Bà Nguyễn Kiều Kiều trong lòng, thấy cô bé cũng mở to mắt , bà chua xót hỏi: “Kiều Kiều vui ? Mẹ sắp về đấy.”
(Mẹ Kiều Kiều , yêu thương Kiều Kiều, tương lai sẽ thêm yêu thương Kiều Kiều ~ Không kiểu mất trí nhớ cẩu huyết ạ 囧)