Nguyễn Lâm thị dùng từ gì để diễn tả, bà chỉ thoáng qua, giờ nhớ , ngoài thế mà cả ch.ó sói lẫn hổ, thằng bé rốt cuộc cái gì ! Sao dẫn cả đống thứ về!
Thật là c.h.ế.t mà!
Nguyễn Lâm thị hoảng loạn tột độ, thế ... nếu đám dã thú tấn công nhà bà, thì cái nhà vách đất ngăn cái gì chứ!
Đối mặt với sự hoảng loạn của Nguyễn Lâm thị, Hứa Tư tỏ bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn mang theo chút mong chờ mong manh, với Nguyễn Lâm thị: “Tặng Kiều Kiều.”
“Cái gì cơ!” Nguyễn Lâm thị thực sự sắp hù c.h.ế.t, chỉ đám dã thú bên ngoài thể tin nổi hỏi: “Cháu tặng mấy thứ cho Kiều Kiều á? Thằng bé ... cháu...” Bà cũng nên tìm từ ngữ nào để hình dung nữa.
Hứa Tư nghiêm túc gật đầu.
Chính là tặng cho Nguyễn Kiều Kiều.
Cậu hiện tại cô bé nhiều yêu thương, giống như lúc ở trong rừng rậm, duy nhất cô bé thể dựa chỉ .
vẫn cho cô bé , dù những nhà họ Nguyễn , cũng là kẻ vô dụng như , vẫn thể nuôi cô bé, bất kể là thịt trái cây, kẹo, quần áo , giày dép, đều thể nghĩ cách kiếm về cho cô bé!
Cậu vẫn là con đực lợi hại nhất như !
Đây là sự cố chấp của Hứa Tư.
Khi đưa cô bé về đây, hy vọng cô bé thể tìm chính , nhưng trải qua những chuyện hôm nay... Cậu thực sự hối hận, cô bé quên mất , cũng cô bé khác nuôi dưỡng, càng cô bé dựa dẫm nhất là .
Cậu cho cô bé , thực sự vẫn là con đực lợi hại nhất năm xưa ——
“Bà nội...”
Khi Nguyễn Lâm thị và Hứa Tư đang nên lời, Nguyễn Kiều Kiều đôi dép lê loẹt quẹt, dụi mắt theo tiếng động . Nhìn thấy Hứa Tư ở cửa bếp, cô bé lập tức tỉnh cả ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-236-giong-duc-loi-hai-nhat-2.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chạy tới, giọng điệu nũng nịu trách móc: “Anh Tư, bây giờ mới về? Em đợi mãi.”
“Tìm quà.” Hứa Tư , đồng thời mở cửa bếp , chỉ đám động vật bên ngoài: “Tặng em.”
Nguyễn Kiều Kiều theo hướng tay mở cửa, nghi hoặc , trong nháy mắt đờ .
Cái ... cái ...
Nhà cô bé sở thú san phẳng ? Hay là lúc ngủ cô bé mớ đòi con gì?
“Đều tặng em.” Thấy Nguyễn Kiều Kiều ngoài mà phản ứng gì, Hứa Tư lặp nữa.
“...” Nguyễn Kiều Kiều, cô bé câm nín.
Nếu cô bé nhầm, bên ngoài chẳng những sơn dương, thỏ, lợn rừng, những loài động vật ăn ... mà còn ít mãnh thú, ví dụ như hổ, ví dụ như sói, còn ví dụ như —— cái thứ đang uốn éo, ở hàng đầu, hận thể vặn thành cái bánh quẩy, thè lưỡi , là một con rắn dài đúng ?!
“Anh Tư...” Anh hiểu lầm gì về hai chữ "quà tặng" ?
“Thích ?” Mắt Hứa Tư sáng lấp lánh, tràn đầy mong chờ.
“Tiểu Tư, cháu thể bảo mấy thứ về ?” Nguyễn Lâm thị vất vả lắm mới tìm giọng của , chen giữa hai đứa nhỏ hỏi.
Tha cho bà, bà già , chịu nổi sự hù dọa .
Bình thường nuôi con dê núi, nuôi con sói con, hoặc nuôi con trâu rừng cũng , nhưng bà thực sự gan nuôi một con rắn dài thế !
Còn cái con Thịt Thịt nữa, lẽ thấy đồng loại, nó nhảy tót ngoài cửa , phấn khích nhảy nhót mặt đám động vật . Ngặt nỗi chẳng con nào thèm để ý đến nó, ngay cả con rắn nịnh nọt nhất cũng chẳng thèm liếc nó một cái.