Cuối cùng tổng cộng chụp mười một bức ảnh, tốn mười mấy đồng, một tuần mới lấy ảnh.
Chụp ảnh xong, Nguyễn Kiến Quốc lái xe đặc biệt đưa Nguyễn Hạo về trường. Lúc vẫn còn là buổi sáng, nhiều học sinh trường, chỉ lác đác vài trong sân trường. Trên sân thể d.ụ.c cũng mấy nam sinh đang chơi bóng, thấy Nguyễn Hạo, lẽ là bạn , liền ném bóng chạy tới.
Nguyễn Kiều Kiều trong lòng Nguyễn Lâm thị, mấy nam sinh trạc tuổi Nguyễn Hạo tới.
“Nguyễn Hạo, đây là em gái hả?” Khoảng cách xa, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn thấy câu hỏi đó.
Không Nguyễn Hạo trả lời thế nào, chỉ thấy đám nam sinh đều sang về phía họ.
Nguyễn Kiều Kiều vẫy vẫy bàn tay nhỏ chào họ, chọc cho mấy nam sinh rộ lên.
Nguyễn Kiều Kiều cũng .
cô bé phát hiện , tiểu phản diện bên cạnh thì chẳng nổi, đôi mắt lục u tối sầm lạnh lẽo vô cùng. Rõ ràng cách ngày càng xa, nhưng vẫn khiến mấy nam sinh bên cảm thấy lạnh gáy...
Ánh Trăng Dẫn Lối
Xe của Nguyễn Kiến Quốc về đến nhà họ Nguyễn mấy hộ gia đình trong đội chặn . Mọi đều họ với vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, còn mấy thiết chạy lên gọi với Nguyễn Kiến Quốc đang lái xe: “Kiến Quốc, nhà chú khách kìa, mau về xem .”
Có khách?
Ai thế nhỉ?
Người bình thường trong đội sẽ phản ứng thế .
Người nhà họ Nguyễn đều cảm thấy kỳ lạ. Về đến cửa nhà, thấy ít trong thôn đang tụ tập ở đó, vây quanh thứ gì đó như xem vật lạ, họ càng thêm nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-245-chup-anh-5.html.]
Nguyễn Kiến Quốc dừng xe, đám xem náo nhiệt bên mới đầu , để lộ thứ họ đang vây quanh ở giữa.
Hóa là một chiếc xe máy màu xanh lục đang đỗ cửa nhà họ.
Thời buổi xe máy là thứ cực kỳ hiếm , cả cái thị trấn cũng chẳng mấy chiếc, thảo nào trong đội xúm xem như xem quái vật thế .
“Ai đến thế?” Nguyễn Lâm thị chiếc xe, bế Nguyễn Kiều Kiều xuống, hỏi Nguyễn Kiến Quốc.
Nguyễn Kiến Quốc lắc đầu, trong ấn tượng của bạn nào xe máy cả.
“Anh cả, về .” Nguyễn Kiến Đảng tiếng động bên ngoài, bước nhanh , đến bên cạnh nhỏ: “Là Lục Chí Uy đến, mang theo ít đồ.”
Nguyễn Kiến Quốc ngạc nhiên sững sờ một chút, nhưng ngay đó liền đoán mục đích của Lục Chí Uy.
Mọi nhà, liền thấy Lục Chí Uy đang ở nhà chính, ngón tay gõ gõ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đ.á.n.h giá nhà họ Nguyễn. Bên cạnh còn một phụ nữ mặc váy liền màu xanh nhạt, uốn tóc xoăn sóng đang thịnh hành, dung mạo thanh tú. Thấy họ sân, cô huých nhẹ Lục Chí Uy một cái.
Lục Chí Uy lập tức , cũng dậy theo.
“Em gái!” Lục Trân từ lưng phụ nữ ló đầu , tay còn ôm Thịt Thịt, vui vẻ chào hỏi họ.
“Mọi cuối cùng cũng về , chờ dài cả cổ... Xem thể khách mời mà đến , suýt nữa thì công cốc... Ha ha ha...” Lục Chí Uy tự trào phúng, bước đón.
Nguyễn Kiến Quốc đầy vẻ áy náy: “Ngại quá, hôm nay đúng lúc lên trấn chút việc, cũng các đến, nếu chẳng ngoài.”
“Cậu gì thế, đang đùa .” Lục Chí Uy sảng khoái, sang chào Nguyễn Lâm thị: “Thím Nguyễn, bảo đến thăm thím, hôm nay báo chạy tới, thím sẽ chào đón chứ ạ.”