Trong khi Nguyễn Lâm thị đang nổi trận lôi đình, bên Hứa Tư cũng nhanh tay che mắt Nguyễn Kiều Kiều .
Cậu cô bé thấy cảnh tượng như .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều tò mò xem, cựa quậy vài cái, nhưng tay Hứa Tư che chặt quá. Cô bé đang vùng vẫy gỡ tay thì ai tới, ôm lấy cô bé từ phía , xốc lên mang trong sân.
“Rầm” một tiếng, cánh cổng sân đóng , cũng ngăn cách luôn tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Liễu Chiêu Đệ.
Hứa Tư lúc mới buông tay khỏi mắt cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều chút tức giận lườm một cái, nhưng thấy Nguyễn Vĩ lóc t.h.ả.m thiết, cũng tiện mở cửa nữa. Cô bé đến bên cạnh Nguyễn Vĩ, thấy vết bầm tím cánh tay bé, liền kéo tay bé dắt nhà chính: “Anh Vĩ, em bôi t.h.u.ố.c cho .”
Nguyễn Vĩ nức nở, ngơ ngác để Nguyễn Kiều Kiều kéo nhà.
Nguyễn Kiều Kiều ấn bé xuống ghế, định tìm t.h.u.ố.c nước, Nguyễn Vĩ nắm lấy tay cô bé, đến bong bóng mũi phập phồng, nghẹn ngào hỏi: “Em gái, sẽ nữa ?”
“Loại đó gì mà luyến tiếc!” Nguyễn Thỉ bên cạnh gắt lên, đôi mắt đỏ hoe.
Nguyễn Vĩ sững , ngay đó òa nức nở.
Nguyễn Kiều Kiều cũng nên an ủi bé thế nào. Cô bé từng trải qua mười mấy năm sống thích, đến cả là ai cũng . Khi đó cô bé thậm chí từng nghĩ thế gian chỉ cô bé là một con mèo cô độc... Cảm giác cô đơn đó, nếu xuất hiện con sói ... cô bé cũng vượt qua thế nào.
Cô bé nghĩ, lẽ kiếp cô bé sống quá cô độc nên kiếp ông trời mới bù đắp cho cô bé một gia đình thế .
Cô bé lấy khăn tay trong túi , vẻ lớn lau nước mũi cho Nguyễn Vĩ, an ủi: “Anh Vĩ đừng sợ, cho dù , vẫn còn bố mà, còn bà nội, còn Kiều Kiều, còn bao nhiêu em nữa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-254-bi-ban-cho-ong-gia-5.html.]
Nguyễn Vĩ ban đầu gật gật đầu, đột nhiên đẩy cái khăn tay cô bé đang định lau miệng cho : “Chờ chút...” Biểu cảm bé vỡ vụn, cái khăn tay dính đầy nước mũi tay cô bé, cũng nổi: “Cái chẳng lau nước mũi cho ? Sao định lau miệng?”
“...” Nguyễn Kiều Kiều.
Chớp chớp mắt, l.i.ế.m liếm môi.
“Thì... mũi với miệng đều mọc mặt cả mà, còn phân biệt sang hèn gì, đúng .” Nói , cô bé nhét bừa cái khăn tay dính nước mũi lòng bé: “Tặng đấy, em lấy t.h.u.ố.c cho .”
“...” Nguyễn Vĩ mím môi, chiếc khăn tay trong tay, cảm động nghi hoặc, cứ thấy sai sai ở nhỉ?
Nguyễn Kiều Kiều nhanh tìm thấy thuốc, bôi cho Nguyễn Vĩ một chút, kéo Nguyễn Thỉ qua. Thấy cánh tay tuy nghiêm trọng bằng Nguyễn Vĩ nhưng cũng bầm, cô bé cũng bôi cho một ít.
“Xong .” Cô bé vỗ tay, đặt lọ t.h.u.ố.c xuống.
Rất hài lòng với kiệt tác của .
Thực Nguyễn Kiều Kiều đôi khi thật sự hiểu nổi Liễu Chiêu Đệ. Muốn mụ vô tình ư, mụ đối với nhà đẻ yêu thương sâu sắc đấy chứ. mụ là tình cảm, tại tàn nhẫn với các con trai như ?
Chẳng vẫn con cái là núm ruột của cha ?
Sao mụ xót xa chút nào cho núm ruột của , năm bảy lượt tổn thương chúng.
Lần Nguyễn Kiều Kiều thêm dầu lửa chuyện ly hôn của họ, cho đến bây giờ cô bé vẫn hề hối hận. Cô bé hiểu nhiều, nhiều chuyện đều học từ nhà họ Nguyễn, ví dụ như yêu và thích.