“Đương nhiên... đương nhiên là tái hôn với bố con, về chăm sóc các con, sống thật với bố con . Tiểu Tuấn, con vẫn tin ? Mẹ thực sự sai , bao giờ như thế nữa .” Liễu Chiêu Đệ nghiêm túc trả lời.
Nguyễn Tuấn lạnh một tiếng.
Cậu chỗ khác, thầm khinh bỉ chính .
“Cho nên, từ đầu đến cuối bà từng nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với nhà bà ngoại đúng ?”
Liễu Chiêu Đệ vặn vẹo ngón tay, ấp úng nên trả lời thế nào.
Nói thật, chuyện Lý thị quả thực khiến mụ đau lòng, khổ sở, nhưng mụ cảm thấy cũng là chuyện thể tha thứ. Dù tình cảnh gia đình hiện tại cũng chỉ thể như .
Mụ tin rằng, nếu trong nhà thể xoay xở tiền, nhất định sẽ bán mụ.
Hơn nữa chuyện trách thì cũng trách đối tượng đáng tin cậy của Liễu Lai Phúc, là cần tiền lễ vật, kết quả đột nhiên giở quẻ, thế chẳng ép bố mụ đường cùng ?
Bố mụ cũng là cùng bất đắc dĩ mới thế.
Đương nhiên, họ là sai, cũng tổn thương mụ, mụ hiện tại buồn, cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho họ như .
Sự im lặng và chần chừ của mụ khiến Nguyễn Tuấn hiểu , của thực sự hết t.h.u.ố.c chữa .
Cho dù đến nước .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mụ thế mà vẫn còn do dự, đúng hơn là mụ từng nghĩ đến việc cắt đứt với nhà họ Liễu!
Trong lòng mụ, dù những đó đối xử với mụ như , họ vẫn là của mụ!
Nguyễn Tuấn lạnh lòng.
Chỉ là, phận con, thể trơ mắt Liễu Chiêu Đệ bán thật sự.
Cậu ngẩng đầu mụ, dùng giọng lạnh băng: “Bà về nhà họ Liễu , chuyện sẽ nghĩ cách. mà, khi giúp bà giải quyết xong chuyện , bà vĩnh viễn đến nhà họ Nguyễn nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện tái hôn với bố , ? Nếu bà đồng ý, sẽ giúp bà giải quyết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-256-bi-ban-cho-ong-gia-7.html.]
“Tiểu Tuấn! Con cái gì thế! Chẳng lẽ con mong về ? Con mong bố tái hợp ?!”
Liễu Chiêu Đệ thể tin nổi những gì thấy.
Con trai mụ thế mà cần mụ về?
Cũng cần mụ và bố nó tái hôn?
“ chỉ hỏi bà, đồng ý ?” Nguyễn Tuấn vẫn câu đó, thậm chí giải thích thêm lời nào, vì , dù giải thích gì nữa thì cũng vô ích.
Cậu cũng , Liễu Chiêu Đệ là cái động đáy!
Cả nhà họ Liễu đều là cái động đáy, mãi mãi bao giờ lấp đầy.
Cậu cũng quản.
ai bảo là con trai của Liễu Chiêu Đệ chứ? Đây là gánh nặng cả đời vứt bỏ . Chỉ là, để nhà họ Nguyễn gánh vác, bố gánh vác, nên chỉ thể tự gánh lấy.
Liễu Chiêu Đệ đồng ý.
vẻ mặt vô cảm của Nguyễn Tuấn, mụ đang nghiêm túc.
Mụ nắm chặt tay, mục đích chính là nhà họ Nguyễn, chứ vì mấy trăm đồng bạc . nếu thoát khỏi khốn cảnh mắt thì cơ hội nhà họ Nguyễn cũng .
Chỉ đành c.ắ.n răng gật đầu, nhưng ngay đó do dự: “Con lấy nhiều tiền thế, giải quyết kiểu gì?”
Ánh mắt Nguyễn Tuấn lóe lên, chỗ khác: “Cái cần bà quản!”
“Bà , về trường đây, đừng theo, nếu bà nội sẽ tha cho bà . lo tiền sẽ đưa qua cho bà.” Nói xong câu , Nguyễn Tuấn liền bỏ .
Liễu Chiêu Đệ phía trố mắt , chỉ đành tại chỗ.
Khi Nguyễn Tuấn về đến nhà họ Nguyễn, mấy đứa em ăn sáng xong học. Thấy Nguyễn Tuấn đột ngột trở về, Nguyễn Lâm thị ngạc nhiên: “Sao về ? Được nghỉ ? Mấy đứa ?”