Cô bé lập tức cầm lá thư chạy tìm Nguyễn Lâm thị. Nguyễn Lâm thị từng là tiểu thư con nhà địa chủ, cần quản lý sổ sách trong nhà nên học chữ và tính toán.
Nguyễn Kiều Kiều lo lắng đưa lá thư cho Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Lâm thị đang băm rau lợn, thấy cô bé hớt ha hớt hải thì bật , tưởng cô bé học nên lấy sách vở của các chơi, định trêu vài câu thì thấy nội dung giấy.
Không học? Đi thuê?
Nguyễn Lâm thị hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Anh hai cháu ?”
“Anh đeo cái túi ạ, chắc chắn xa .” Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột trả lời.
Nguyễn Lâm thị vứt d.a.o phay xuống, tạp dề cũng kịp cởi, đuổi theo ngoài.
Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư chạy theo , ngay cả Thịt Thịt cũng lon ton chạy theo xem náo nhiệt. Nguyễn Kiều Kiều thấy liền bảo nó: “Thịt Thịt, em đuổi theo hai, c.ắ.n quần giữ cho .”
Thịt Thịt như hiểu tiếng , tức khắc sải bốn chân ngắn chạy như bay, đuổi kịp Nguyễn Tuấn ở đoạn đường làng cách đó mấy trăm mét, lao tới c.ắ.n chặt ống quần , sống c.h.ế.t chịu nhả .
Nguyễn Tuấn đang cúi đầu , lau nước mắt, đột nhiên cảm thấy chânằng nặng, nghi hoặc xuống thì bắt gặp đôi mắt to tròn xoe của con sói con.
Gần đây nhà họ Nguyễn ăn uống , Thịt Thịt vốn đang uống sữa dê cũng uống ké ít canh thịt, tròn trịa hơn nhiều, c.ắ.n ống quần ăn vạ chân trông như một cục thịt di động.
“Thịt Thịt...” Cậu kinh ngạc nó, ngay đó phản ứng , đầu về phía , quả nhiên thấy Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiều Kiều đuổi tới nơi.
Nguyễn Lâm thị chạy đến mặt, tức giận giơ tay tát cho một cái: “Lớn , đủ lông đủ cánh ! Còn dám để thư bỏ nhà bụi ? Giỏi thật đấy!” Bà liên tiếp vỗ mấy cái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-258-bi-ban-cho-ong-gia-9.html.]
Nguyễn Tuấn co rúm vai tránh né vài cái, Nguyễn Lâm thị đang tức điên , nước mắt vốn đang ầng ậc trong hốc mắt rào rào tuôn rơi.
Cậu mặt , để Nguyễn Lâm thị thấy, giọng khàn khàn : “Cháu bỏ nhà bụi, cháu kiếm tiền.”
“Kiếm cái rắm, lông còn mọc đủ, ai thèm thuê mày!”
“Ai bảo , cháu trấn bên cạnh đang tuyển công nhân xuống hầm mỏ, lương cũng khá...” Nguyễn Tuấn theo bản năng phản bác, nhưng lời dứt Nguyễn Lâm thị tát cho một cái "bốp".
“Mày c.h.ế.t hả!” Nguyễn Lâm thị gầm lên, bà thực sự tức giận tột độ, trong mắt vằn lên tia máu. Nếu xót cháu, bà hận thể đ.á.n.h c.h.ế.t nó cho xong.
Nguyễn Kiều Kiều chạy tới, vội vàng ôm chặt eo Nguyễn Tuấn, nũng chắn mặt : “Bà nội, bà nội, đừng đ.á.n.h , đừng đ.á.n.h .”
Nguyễn Tuấn ngơ ngác Nguyễn Lâm thị, màu đỏ tươi trong mắt bà, giây tiếp theo sụp đổ.
Cậu khom lưng ôm mặt xổm xuống, òa nức nở.
Cậu cũng mà, nhưng bây giờ? Cậu là con trai của Liễu Chiêu Đệ, dù ghét bà đến cũng thể trơ mắt bà bán . Cậu còn quá nhỏ, những chỗ bình thường sẽ nhận , lương cũng chẳng bao nhiêu.
Trừ phi xuống hầm đào than đá!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ký hợp đồng mấy năm với , sẽ trả một khoản tiền.
Cậu cũng công việc đó nguy hiểm thế nào, thể là về nữa, nhưng còn cách nào khác, thể Liễu Chiêu Đệ bán thật sự !
Nguyễn Tuấn thương tâm, như trút hết dằn vặt và tuyệt vọng trong lòng ngoài.