Bên cạnh, Hứa Tư nãy giờ vẫn im lặng ánh mắt lóe lên, đầu tiên bênh vực Nguyễn Kiều Kiều, mà chút chột chỗ khác, vành tai cũng đỏ lên.
Chỉ là hiện tại sự chú ý của nhà họ Nguyễn đều ở nên ai phát hiện .
Buổi tối, cũng do ban ngày suy nghĩ nhiều mà đêm mơ.
Nguyễn Kiều Kiều mơ thấy cái c.h.ế.t của Nguyễn Khánh. Giấc mơ khác với , cô bé thấy Nguyễn Khánh dường như đang theo một nào đó. Người phía khá nhanh, bé ở phía nỗ lực đuổi theo, giữa đường còn ngã một cái, nhưng nhanh bò dậy, miệng gọi cái gì đó đuổi theo tiếp.
Nguyễn Kiều Kiều bé gì, chỉ thể cố gắng đoán qua khẩu hình.
Hình như là một từ láy hai chữ?
Cô bé tiến lên phía kỹ hơn, nhưng Nguyễn Khánh xuyên qua cơ thể cô bé đuổi theo phía . Cô bé chỉ đành bất lực theo, tiếp đó liền thấy bé đến gần khu vực núi , cũng hẳn trong núi, chỉ loanh quanh ở gần đó.
Một bầy rắn từ chui , vây quanh bé giữa. Tiếp theo là diễn cảnh tượng cô bé mơ thấy đó.
Cậu bé một con rắn độc màu xanh lục đậm vết sẹo miệng c.ắ.n c.h.ế.t, một nhát mất mạng. Lúc c.h.ế.t, đôi mắt bé vẫn chằm chằm về một hướng, và hướng đó chắc hẳn là nơi bé đuổi theo đang .
Miệng bé mấp máy, gọi tên một từ láy.
Hình như là —— Kiều Kiều!
Nguyễn Kiều Kiều khả năng dọa cho tỉnh giấc, kinh hoàng mở to mắt, bật dậy giường, ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sao thể!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Sao thể chứ!
Không thể nào, thể nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-272-ran-dai-4.html.]
Sao thể là nguyên chủ Nguyễn Kiều Kiều! Sao thể chứ!
Cô là cháu gái ruột của nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn yêu thương cô như , cô thể chuyện , cô động cơ, cũng chẳng lý do gì để thế.
Nguyễn Kiều Kiều phủ nhận khả năng .
trong đầu một giọng vang lên, với cô bé rằng điều thể là sự thật.
Bởi vì vết xe đổ của Nguyễn Lâm thị ở đó. Cô thể trơ mắt Nguyễn Lâm thị c.h.ế.t, thì cô cũng khả năng những khác trong nhà họ Nguyễn c.h.ế.t. Ngay cả Nguyễn Kiệt bỏ mạng bánh xe, cũng là ngay mắt cô , mà cô vẫn cứ si mê nam chính Hứa Tiêu!
Cô bao giờ để nhà họ Nguyễn mắt!
“Cục cưng?” Nguyễn Lâm thị bên cạnh dậy, nghi hoặc gọi khẽ một tiếng, dám gọi to, sợ Nguyễn Kiều Kiều đang mộng du, tiếng to quá cô bé giật .
Nguyễn Kiều Kiều đầu bà. Trong bóng đêm, ánh trăng bên ngoài chiếu , dù tầm mờ ảo nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn thể thấy sự dịu dàng và hiền từ gương mặt Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Lâm thị thấy cô bé cử động liền đưa tay sờ sang, ngờ sờ thấy cô bé lạnh toát mồ hôi, giật hoảng hốt.
“Sao thế ? Nóng quá ?” Nói bà mò mẫm lấy cái quạt bên cạnh.
Nguyễn Kiều Kiều trả lời, chỉ dụi đầu lòng bà, trái tim đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực.
Nguyễn Lâm thị vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô bé: “Gặp ác mộng ?” Bà nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng dỗ dành: “Không sợ, sợ, bà ở đây, bà ở ngay đây , kẻ nào cũng hại Kiều Kiều của bà .”
Hốc mắt Nguyễn Kiều Kiều nóng lên, giọng nghẹn ngào một tiếng.
Cô bé sợ kẻ hại , mà sợ kẻ hại họ, mà cô bé cách nào ngăn chặn .
Cô bé ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của Nguyễn Lâm thị, cố gắng vùi tấm nhỏ bé của lòng bà. Nguyễn Lâm thị chỉ nghĩ cô bé ác mộng dọa sợ, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé. Đợi đến khi cô bé dần định , bà mới cẩn thận dậy, sờ soạng ngoài lấy khăn mặt .