Thịt Thịt ngậm cái que gỗ nó thích nhất dạo gần đây từ nhà chính , dúi lòng bàn tay cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều tiện tay cầm cái que ném xa, Thịt Thịt lập tức nhảy cái hình tròn vo béo múp lên để bắt, tiếc là kỹ thuật của nó lắm, mười thì tám bắt .
Nhìn dáng vẻ Thịt Thịt nhảy lên trung, đớp lấy cái que gỗ, tâm trí Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên chấn động.
Lấy đà nhảy lên, cắn, lắc đầu, tiếp đất...
Chuỗi động tác mà giống hệt dáng vẻ tiểu phản diện c.ắ.n con rắn lúc nãy thế?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều suy đoán của chính dọa sợ.
cô bé , điều là thể, bởi vì cô bé còn thể xuyên thành , tại động vật khác thể?
Tiểu phản diện chẳng lẽ?
Cô bé lén lút đầu Hứa Tư, ngờ Hứa Tư cũng đang cô bé, bắt gặp ngay ánh mắt trộm .
Hứa Tư đặt bàn chải và cốc xuống, đến mặt cô bé, xổm xuống hỏi: “Em hỏi gì?”
Nguyễn Kiều Kiều mím môi, đầu lưỡi đá đá cái lợi sún răng, ngập ngừng một chút mới hỏi: “Anh Tư, tại dùng miệng c.ắ.n con rắn thế?”
Dùng miệng c.ắ.n đồ vật, cô bé tự nhiên cảm thấy hành động quen thuộc.
cô bé nhớ quen thuộc ở , đành quy cái cảm giác quen thuộc cho việc thấy Thịt Thịt c.ắ.n que gỗ.
“Bản năng.”
Nếu là , con mồi thì cần tự động thủ.
hiện tại dùng xác , hơn nữa tu vi hao tổn gần hết, điều duy nhất thể là dùng khí thế trấn áp các loài động vật khác, còn lâu mới đạt trình độ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-281-cam-giac-quen-thuoc-4.html.]
Trước từng hóa thành hình , khi trở thành vua muôn thú, săn dùng móng vuốt thì dùng miệng, hiện tại móng vuốt sắc nhọn, tự nhiên chỉ thể dùng miệng.
Hơn nữa mấy con rắn rõ ràng chút bất thường, chẳng những sợ , càng thiết với cô bé, điều bình thường chút nào. Cậu chắc chắn liệu liên quan đến chuyện xảy với cô bé .
dù thế nào, g.i.ế.c c.h.ế.t sớm vẫn hơn.
Bản năng?
Nguyễn Kiều Kiều chớp mắt, tiêu hóa ý nghĩa hai chữ .
Con mà còn loại bản năng ?
Nguyễn Kiều Kiều tỏ vẻ hoài nghi.
Vẫn hỏi xem trọng sinh , nhưng sợ hỏi. Trong lúc cô bé còn đang do dự thì nhóm Nguyễn Lâm thị về.
Nguyễn Lâm thị , bốn con trai , mặt ai nấy đều tươi , rõ ràng tâm trạng .
“Bà nội, bố, các chú.” Nguyễn Kiều Kiều thấy , đành nén nghi hoặc trong lòng xuống, liên tục chào hỏi.
“Ừ, Kiều Kiều ngoan, thấy kẹo chú ba để trong buồng ? Ăn hết cứ bảo chú, chú mua cho.” Chú ba của Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiến Quân ha hả .
Bốn con trai của Nguyễn Lâm thị đều cao lớn, chú ba cũng ngoại lệ, nhưng chú béo hơn ba em còn một chút, lẽ do việc trong nhà bếp của nhà máy.
Người béo lên trông đặc biệt hiền từ, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy chú giống hệt ông Phật Di Lặc mà Nguyễn Lâm thị thờ trong phòng. Dù ít tiếp xúc nhưng cô bé thiết với chú.
Chú và thím ba Đỗ Thanh đều việc trấn, ít khi về nhà, nhưng tình thương dành cho Nguyễn Kiều Kiều bao giờ ít hơn Đỗ Thanh, nào về cũng mua kẹo cho cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, ngọt ngào : “Kiều Kiều thích ăn kẹo chú ba mua nhất, ngọt ơi là ngọt!”
Nguyễn Kiến Quân lập tức chọc ha hả, tiến lên yêu thương xoa đầu cô bé.