Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 289: Tâm bệnh (6)

Cập nhật lúc: 2025-12-17 07:32:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Tuấn sợ ngộ thương chính , chỉ thể dừng , ngừng trấn an: “Nguyễn Thỉ, Nguyễn Thỉ, em bỏ d.a.o xuống , bọn , em mau bỏ xuống!”

 

“Tiểu Ngũ, con bỏ d.a.o xuống , đừng thương!” Nguyễn Kiến Quốc cũng .

 

đấy, Tiểu Ngũ mau bỏ xuống, các chú tuyệt đối sẽ .” Nguyễn Kiến Quân và Nguyễn Kiến Dân cũng nhao nhao tỏ thái độ, những khác trong nhà họ Nguyễn cũng hùa theo đảm bảo tuyệt đối sẽ .

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nguyễn Thỉ rơi trạng thái điên cuồng, đỏ mắt, trừng trừng Nguyễn Kiến Đảng.

 

“Bố, bố thề , bố thề, bố thề độc, vĩnh viễn sẽ bao giờ dây dưa với nhà họ Liễu nữa. Mọi đều thề , nếu con sẽ c.h.ế.t ngay lập tức!”

 

Nguyễn Thỉ gào lên, run rẩy bần bật.

 

Cảm xúc rõ ràng đến bên bờ vực sụp đổ.

 

Cậu lọt tai bất cứ điều gì, cũng thấy gì, chìm đắm trong cảm xúc của chính .

 

Cậu hận thấu xương Liễu Chiêu Đệ. Mỗi Liễu Chiêu Đệ đến nhà họ Nguyễn, nỗi hận trong lòng tăng thêm một phần, chỉ là luôn cố kìm nén, cho đến hôm nay, kìm nén nữa, thậm chí trực tiếp sụp đổ!

 

Nguyễn Kiều Kiều Nguyễn Thỉ cực đoan như , trong lòng đau như cắt.

 

Cô bé tiến lên, nhưng Hứa Tư bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé, cho cô bé .

 

“Anh Tư, buông , để em , sẽ hại em .” Nguyễn Kiều Kiều cầu xin Hứa Tư, cô bé tin chắc điều .

 

Hứa Tư cô bé, Nguyễn Thỉ bên , cuối cùng ánh mắt dừng Thịt Thịt đang phục phía Nguyễn Thỉ, tay từ từ buông lỏng.

 

Mọi vẫn đang khuyên can Nguyễn Thỉ, cũng đều thề thốt, đảm bảo, nhưng Nguyễn Thỉ kích động, thấy gì cả, con d.a.o kề cổ cũng ấn sâu da thịt, ngày càng sâu, m.á.u chảy ướt đẫm cổ áo .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-289-tam-benh-6.html.]

Giờ khắc ngay cả Nguyễn Lâm thị cũng bó tay hết cách, , trong lòng tràn ngập lo lắng và đau xót.

 

Lúc , họ thấy Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên bước , ai nấy đều kinh hãi. Nguyễn Kiến Quốc theo bản năng định kéo cô bé , nhưng sợ kinh động đến Nguyễn Thỉ đang suy sụp, đành cố nén .

 

Nguyễn Lâm thị nắm chặt tay, Nguyễn Kiều Kiều chậm rãi tới, cũng dùng bộ sức lực mới đưa tay kéo cô bé về.

 

“Anh ơi...” Nguyễn Kiều Kiều chậm rãi về phía Nguyễn Thỉ, giọng mềm mại và ngọt ngào từng thấy.

 

Cô bé , nhưng cái miệng nhỏ mếu máo và ánh lệ trong mắt đủ để Nguyễn Thỉ chú ý tới.

 

Thực Nguyễn Kiều Kiều cũng sợ.

 

Đương nhiên, sợ Nguyễn Thỉ hại, cô bé tin chắc sẽ hại , cô bé sợ là sẽ thực sự lỡ tay thương.

 

Cô bé mếu máo về phía , thật chậm, thật chậm, như rùa bò .

 

Thấy Nguyễn Thỉ chỉ ngơ ngác , biểu hiện kích động, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đến mặt , cô bé mới vươn đôi tay nhỏ bé , dùng giọng cực kỳ, cực kỳ tủi : “Anh ơi, em sợ, Kiều Kiều sợ, Kiều Kiều sợ quá...”

 

Nói giọng cô bé bắt đầu nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở: “Anh ơi, Kiều Kiều sợ, ôm Kiều Kiều một cái ?”

 

Nguyễn Thỉ Nguyễn Kiều Kiều đang chậm rãi về phía .

 

Nhìn nước mắt trong mắt cô bé, giọng sợ hãi tủi của cô bé, đầu óc vốn đang hỗn loạn bỗng chốc tỉnh táo .

 

Cậu nhanh chóng vứt con d.a.o tay , luống cuống Nguyễn Kiều Kiều đang tới, dang tay ôm lấy cô bé, theo bản năng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, đây, ở đây, Kiều Kiều đừng sợ nhé.”

 

 

Loading...