Hứa Tiêu đống quà vặt rõ ràng nhiều hơn khác trong tay , lí nhí cảm ơn.
Nguyễn Kiều Kiều , tiếp tục phát cho khác, nhưng phát mấy nhóc phản diện kéo một góc.
Nhóc phản diện cái khay trong tay cô, thằng đực rựa đang hớn hở với hai nắm hạt dưa và bảy tám cái kẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm: "Mỗi một nắm thôi, cho nhiều." Nói xong, lẽ sợ Nguyễn Kiều Kiều , bồi thêm một câu: "Sẽ đủ phát ."
"Không , bà nội mua nhiều lắm." Nguyễn Kiều Kiều để ý, bốc một nắm cho một đứa trẻ khác đang sán đến.
"Sẽ thiếu!" Hứa Tư nhấn mạnh.
Nguyễn Kiều Kiều lúc mới thể , bất đắc dĩ : "Thì tớ bốc cho , chẳng lẽ bắt tớ đòi ?"
"..." Hứa Tư mặt nghiêm túc, quả thực đang nghĩ như .
Nguyễn Kiều Kiều biểu cảm là đang nghĩ gì, cũng bó tay với cái tính nết khó chiều , đành miễn cưỡng dỗ dành: "Thôi , , tớ thế nữa, ?" Nói xong cố ý bộ nghiêng cái khay trong tay, nũng nịu : "Anh Tư mau bưng giúp em, tay em mỏi quá ."
Vừa Nguyễn Kiều Kiều kêu mỏi tay, Hứa Tư cũng chẳng màng đến sự khó chịu trong lòng nữa, vội vàng đón lấy cái khay, một tay ôm khay, một tay giúp cô xoa cổ tay nhỏ xíu: "Xoa xoa là hết mỏi ngay."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đây là học từ Nguyễn Lâm thị. Bà thương Nguyễn Kiều Kiều đến tận xương tủy, mỗi cô bé giúp việc vặt gì, bà đều xót xa xoa tay cho cô, bảo thế sẽ đau mỏi.
Giờ cũng coi như học đôi với hành.
Nguyễn Kiều Kiều thấy thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dỗ ông nhóc phản diện trái tính trái nết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-326-lam-ruou-7.html.]
Sau khi phát hết kẹo, Nguyễn Kiều Kiều chuẩn về phòng Nguyễn Lâm thị. Vừa thì thấy một bóng lén lút thò đầu cửa, cô sang thì cái đầu đó lập tức rụt , bỏ chạy.
Nguyễn Kiều Kiều tò mò đuổi theo, chỉ kịp thấy bóng lưng Ngũ Y Đình xa.
Có điều dáng của con bé vẻ kỳ quặc, một cánh tay buông thõng bên trong tư thế vặn vẹo, như thể gãy nhưng nắn , cứ để mặc nó tự do phát triển .
Như sự thắc mắc của cô, Hứa Tiêu đến bên cạnh từ lúc nào lên tiếng giải thích: "Tay nó gãy đấy."
Hơn nữa chính là cái tay đẩy , chẳng qua câu Hứa Tiêu .
Trong mắt , Nguyễn Kiều Kiều giống như nàng công chúa nhỏ sống trong lâu đài vô ưu vô lo trong mấy cuốn truyện tranh từng xem, sinh vốn nên vấy bẩn bởi những chuyện .
Hồi lúc Nguyễn Kiều Kiều đột ngột rơi xuống vũng nước ven sông, cũng mặt ở đó, cũng giống mấy em nhà họ Nguyễn, tận mắt chứng kiến cái đẩy của Ngũ Y Đình.
Lúc Ngũ Y Đình mấy em nhà họ Nguyễn ấn đầu xuống nước trả thù, cũng thấy quá đáng chút nào, ngược còn thấy đáng đời.
Hơn nữa hôm bà nội Nguyễn còn sang nhà họ Ngũ một chuyến. Sau khi bà , thím Ngũ đ.á.n.h Ngũ Y Đình một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t, đ.á.n.h gãy cả tay!
Hứa Tiêu cảm thấy khả năng cao. Nhà cách nhà họ Ngũ ba hộ, Ngũ Y Đình đ.á.n.h còn nhiều hơn ăn cơm, mà thím Ngũ cũng là một nhân vật ghê gớm, còn keo kiệt hơn cả bố nuôi , đời nào lãng phí một lao động miễn phí như thế. Đánh thì đánh, nhưng tuyệt đối sẽ đ.á.n.h đến mức tàn phế để tốn tiền t.h.u.ố.c men.
Cho nên, luôn cảm thấy chuyện liên quan đến mấy em nhà họ Nguyễn.