Tuy nhiên, rõ ràng là cô bé xinh như công chúa mặt hề gì cả.
Hứa Tiêu cảm thấy thực cũng hiểu tâm lý của mấy em nhà họ Nguyễn. Nếu một cô em gái trắng trẻo bụ bẫm bắt nạt như thế, cũng tuyệt đối sẽ tha cho đối phương.
Chỉ sợ sẽ trả thù càng tàn khốc hơn.
Nguyễn Kiều Kiều cũng biểu lộ gì nhiều.
Cô sớm đuối nước thực là do Ngũ Y Đình đẩy. Lúc đó cô cũng tức điên, nhưng khi các trai ấn đầu con bé đó xuống hố nước dạy dỗ , cô cũng nguôi ngoai phần nào.
Sau đó nhóc phản diện còn định dùng cách đối phó Hứa Thành để xử lý con bé đó, cũng là cô ngăn .
Cô đương nhiên tha cho Ngũ Y Đình.
Mà là thật sự dùng đến sức mạnh của đám động vật nữa. Nhà Lưu Mai hai sói hỏi thăm, dạo còn lợn rừng lao nhà bà . Nếu sói xuống núi tấn công Ngũ Y Đình thì quá gây chú ý.
Điều chút nào, nhất là cái thời đại , ăn thêm một miếng thịt cũng dòm ngó. Dù là đối với họ đối với đám động vật đều .
Nhóc phản diện lời cô nên Ngũ Y Đình mới thoát một kiếp, nếu chỉ sợ giờ thành cái xác hồn .
Có điều, lúc cô cảm thấy nhóc phản diện nên lời như thế, giờ xem quả nhiên vẫn tay, chỉ là cô cảm thấy Ngũ Y Đình cũng đáng đời!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cô thu ánh mắt, gật đầu với Hứa Tiêu kéo Hứa Tư về phòng.
Cô hỏi : "Anh Tư, là đúng ?"
"Nó c.h.ế.t." Hứa Tư trả lời, giọng điệu đầy tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-327-lam-ruou-8.html.]
"..." Nguyễn Kiều Kiều.
Cô chút bất lực , nhỏ giọng khuyên bảo: "Anh Tư, đừng thế nữa. Nếu tâm để ý, sẽ coi chúng là yêu quái đấy."
"..." Hứa Tư nghĩ thầm, bọn họ chẳng là yêu quái ?
"Có hả, thế nữa!" Nguyễn Kiều Kiều xụ mặt, bộ giận dỗi: "Anh mà còn như nữa là em giận thèm để ý đến !"
Hứa Tư lúc mới miễn cưỡng gật đầu.
Trưa 12 giờ, sắp đến giờ nhập tiệc, bác sĩ Lục vội vàng chạy tới. Thấy Nguyễn Kiến Quốc ở cửa ngóng ngoài, ông còn tưởng là đang đợi , : "Không ngờ mặt mũi lớn thế, còn khiến đích đón."
Nguyễn Kiến Quốc mời thuốc, bác sĩ Lục xua tay từ chối. Ông xử lý vết thương cho Lưu Mai, mụ thương ở đây, định hỏi thăm tình hình thì phía vang lên tiếng còi xe tải lớn.
Ông kinh ngạc , thấy một chiếc xe tải to đùng lái tới, đỗ xịch ngay cổng sân nhà họ Nguyễn.
Một gia đình bốn bước xuống xe.
Nguyễn Kiến Quốc bảo bác sĩ Lục trong vội vàng chạy đón.
"Ha ha ha, xem vẫn là mặt mũi lớn, đều đích đón." Lục Chí Uy lớn bước tới.
Phía , Triệu Lệ lườm chồng một cái, mắng: "Ông còn mặt mũi mà , nếu tại ông cứ lề mề thì chúng đến muộn thế ?" Làm trễ bao nhiêu thời gian bà ngắm bé Kiều Kiều.
Mắng chồng xong, Triệu Lệ mới với Nguyễn Kiến Quốc: "Anh Nguyễn, xin nhé, lúc gặp chút chuyện nên trễ nải đến giờ, muộn giờ nhập tiệc chứ ạ?"
Nói xong bà quanh quất, thấy Nguyễn Kiều Kiều đang theo Nguyễn Lâm thị từ cổng lớn , gương mặt bà sáng bừng lên, chạy bay đến, ôm chầm lấy Nguyễn Kiều Kiều hôn chùn chụt: "Ôi chao, nhớ dì Lệ c.h.ế.t mất, Kiều Kiều bé bỏng nhớ dì Lệ nào?"