Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 331 - 337: Nhận mẹ nuôi (8)
Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:08:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 331: Nhận nuôi (2)
Lúc , Triệu Lệ thật sự là vui mừng khôn xiết, đầu tiên là ôm chầm lấy Nguyễn Kiều Kiều hôn lấy hôn để một cái thật kêu, hô lên: “Ôi con gái bảo bối của ơi!”
Sau đó bà buông cô bé , xoay về phía Lục Chí Uy, lôi kéo chồng đang ngủ ngáy o o ghế bập bênh dậy, lay lay: “Ba nó ơi, tỉnh dậy mau! Chúng mau về thôi, Kiều Kiều đồng ý con gái nuôi của chúng ! Mau về nhà chuẩn lễ nhận !”
Nói xong, bà cứ thế túm ông lôi tuột xuống khỏi ghế.
Lục Chí Uy kéo khỏi ghế, rượu vẫn tỉnh hẳn, vẻ mặt ngơ ngác vợ , cái lưỡi líu học theo lời bà: “Về, về thôi...” Nói đầu vật đất ngủ tiếp, chẳng hề chê nền đất lạnh lẽo.
Nguyễn Lâm thị (bà cụ Nguyễn) cảnh cũng dở dở . thấy Triệu Lệ thật lòng yêu quý Kiều Kiều nhà , bà cũng vui lây, bèn sang gọi Nguyễn Kiến Quốc , bảo đỡ Lục Chí Uy về ghế , kéo Triệu Lệ qua, : “Sao mà vội vàng thế, ở đây chạy mất, mau đây xuống .”
“Thím Nguyễn ơi, lừa thím , sợ con bé chạy mất thật đó! Đây là cô con gái bảo bối vất vả lắm mới cầu , nếu ai mà giành với , liều mạng với đó luôn.” Nói bà ôm Nguyễn Kiều Kiều trong lòng.
“...” Nguyễn Kiều Kiều thật chẳng ôm chút nào. Trời càng ngày càng nóng, ôm ấp dính dấp mồ hôi, cô bé chẳng thể nào ngủ .
Triệu Lệ thật sự quá nhiệt tình, cô bé cũng ngại từ chối, đành miễn cưỡng rúc trong lòng bà mà gà gật buồn ngủ. Chỉ là ngờ, trong lòng bà, bà cùng bà nội râm ran chuyện trò, thế mà cô bé ngủ thật.
Người nhà họ Lục ăn xong cơm tối, Nguyễn Kiến Quốc đích đưa về.
Khi trở về thì trời sắp tối đen.
Đỗ Thanh và Ngô Nhạc giúp thu dọn sơ qua, tranh thủ lúc trời tối hẳn để về nhà cũ .
Hiện tại, cả đội sản xuất kéo dây điện, nhưng đợi mấy ngày nữa mới điện. Nguyễn Lâm thị thắp đèn dầu hỏa ở nhà chính để tiếp tục thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên thấy từ sân truyền đến một trận tiếng động sột soạt. Bà nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng, gọi Nguyễn Kiến Quốc đang cất xe trong sân.
Nguyễn Kiến Quốc cũng thấy tiếng động, chút khó hiểu.
Cổng sân thông núi, giờ , ai gõ cửa ở sân chứ?
Chẳng lẽ kẻ nào đục nước béo cò, mò trộm cắp?
Thịt Thịt vốn đang gặm xương gầm bàn ở nhà chính, thấy tiếng động liền vươn cổ định sủa lên một tiếng, nhưng Nguyễn Kiến Quốc ngăn . Anh hiệu im lặng với nó, đó tiện tay vớ lấy một cây đòn gánh, xoay sân .
Tiếng gõ cửa ở sân vẫn còn vang lên.
Hơn nữa còn gõ kiên trì.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên dọn nhà lầu mới, mấy nhóc đều luyến tiếc về, đều ngủ lầu. Dù mùa hè cũng lạnh, ghép giường là ngủ đủ cả.
Hiện tại bọn trẻ đều đang chơi lầu, thấy động tĩnh nhà.
Bước chân của Nguyễn Kiến Quốc nhẹ khi tiến sân , nhưng là trùng hợp bên ngoài động tĩnh bên trong mà tiếng gõ cửa bỗng im bặt. Điều càng Nguyễn Kiến Quốc thêm cảnh giác, giấu cây đòn gánh bên , hướng ngoài cửa quát lớn: “Ai đó? Đêm hôm khuya khoắt cái gì mà cửa chính!”
“...” Bên ngoài im phăng phắc.
Tiếp đó là một tràng tiếng đập cửa, dồn dập.
Lần , con Thịt Thịt theo bên cạnh Nguyễn Kiến Quốc trở nên kích động, nó vươn cổ tru lên.
Đám Nguyễn Kiều Kiều đang chơi lầu, thấy tiếng Thịt Thịt sủa, Hứa Tư là đầu tiên dậy phòng khách, mở cửa sổ xuống.
Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Kiệt cũng theo.
Chương 332: Nhận nuôi (3)
vì cái sân quá rộng, cho dù ở tầng hai cũng thấy tình hình bên ngoài.
Hứa Tư rũ mắt suy nghĩ một chút, đóng cửa sổ , dậy ngoài.
Mấy nhóc khác vẫn đang mải mê chơi đùa trong phòng, chú ý đến bên . Nguyễn Kiệt thấy Hứa Tư và Nguyễn Kiều Kiều đều xuống lầu, nghĩ tới điều gì mà vẻ kích động, cũng vội vàng đuổi theo.
Còn ở lầu, Nguyễn Kiến Quốc vẫn mở cửa. Bên ngoài tiếng gõ cửa nhưng ai lên tiếng trả lời, chuyện quả thực quá quỷ dị.
Mãi đến khi thấy đám trẻ xuống tới nơi, mới nhíu mày : “Đều hết , xuống đây cái gì!” Rồi sang Nguyễn Lâm thị: “Mẹ, dẫn bọn nó trong .”
“Chúng nó tới tìm Kiều Kiều đấy.” Hứa Tư nhúc nhích, chỉ bình tĩnh giải thích.
“Hả?” Nguyễn Kiến Quốc nhất thời phản ứng kịp.
Mà vị khách đang chờ bên ngoài lúc chút đợi nổi. Một trong đó dựng cái hình trơn tuột của lên, bò lên đầu tường, nghiêng cái đầu rắn về phía Nguyễn Kiều Kiều mà thè lưỡi: “Xì xì...” Cô bé đáng yêu ơi, tới tặng quà cho cô đây.
Nguyễn Kiệt trợn tròn mắt, cái đầu rắn màu trắng đầu tường, sợ đến mức tắt cả tiếng.
ánh mắt Hứa Tư liếc sắc lẹm một cái, cái đầu rắn liền sột soạt trượt xuống, quy quy củ củ ở ngay cổng sân .
Nguyễn Kiến Quốc lúc mở cửa .
Anh con khỉ đang ôm một bọc trái cây và con rắn dài đang dùng đuôi cuộn một quả dưa hấu lớn bên ngoài, nhất thời hoài nghi đang gặp ảo giác .
Có lẽ là nhận ánh mắt cảnh cáo của Hứa Tư, con khỉ cũng dám kêu, chỉ dùng tay hiệu, đó kích động đem bọc trái cây trong tay chất hết cửa, con rắn dài cũng dùng cái đuôi nhọn đẩy quả dưa hấu trong.
Làm xong những việc , bọn chúng hề nán mà nhanh chóng biến mất về phía núi. Đương nhiên, con rắn dài là ngoại lệ một chút, khi còn uốn éo về phía Nguyễn Kiều Kiều, dường như tiến gần, nhưng kịp thực hiện hành động Hứa Tư dọa cho chạy mất dép.
Sau khi con khỉ và con rắn đến tặng lễ bỏ , Nguyễn Kiến Quốc vịn tay cửa, vẫn kịp hồn.
Anh đầu hỏi Nguyễn Lâm thị cũng đang kinh ngạc ở bên trong: “Mẹ, con ảo giác gì chứ? Có con đang sốt ? Cho nên mới thấy ảo giác?”
“Tao thấy mày c.h.ế.t thì ! Đừng nhảm nữa, mau đem trái cây trong !” Nguyễn Lâm thị hồn xong thì tức giận mắng một câu, đầu về phía Nguyễn Kiều Kiều đang tỏ bình tĩnh bên cạnh. Bà gì đó, chẳng , cuối cùng chỉ xoa xoa đầu nhỏ của cô bé.
Thực sự là những chuyện kỳ lạ thế xảy quá nhiều , bà ngoại trừ lúc đầu sốc một chút thì giờ tiếp nhận chút áp lực.
Khi ánh mắt bà dừng Nguyễn Kiệt, thằng bé theo bản năng liền bịt miệng , tỏ vẻ sẽ gì cả.
Chỉ là cảnh tượng mang cho bé chấn động quá lớn.
Con khỉ và con rắn thật sự đến tặng quà cho em gái ? Vậy những trái cây bọn họ ăn, đều là do chúng đưa tới?
Trời ơi!
Nguyễn Kiệt hận thể giống như Thịt Thịt, ngửa cổ lên trời hú dài hai tiếng để trút bỏ sự chấn động trong lòng lúc .
Sau khi Nguyễn Lâm thị dẫn Nguyễn Kiều Kiều trong, Nguyễn Kiệt sán gần giúp Nguyễn Kiến Quốc bê trái cây. Vừa bê, trộm liếc bà nội, thấy bà cửa mới dám nhỏ giọng hỏi Nguyễn Kiến Quốc: “Ba, ba với sinh một tiên nữ ? Con gái của Vương Mẫu nương nương hạ phàm hả ba?!”
Thật Nguyễn Kiệt định là "yêu tinh", nhưng nghĩ đến địa vị siêu phàm của em gái trong nhà, sợ đ.á.n.h đòn nên đành sửa thành "tiên nữ".
“...” Nguyễn Kiến Quốc.
Anh sợ là sinh một thằng con ngốc mất !
Chương 333: Nhận nuôi (4)
Anh liếc con trai một cái, đột nhiên nảy sinh hứng thú trêu chọc thằng bé, bèn vẻ thần bí đè thấp giọng: “Suỵt... Không ngờ con phát hiện nhanh như . Haizz, vốn định đợi con lớn lên mới cho con . Thật cả nhà đều là thần tiên trời cả đấy. Mẹ con là Tây Vương Mẫu, ba là Đông Vương Công, còn con và trai con thật đều là tiên nữ chuyển thế thành bé trai. chuyện là bí mật của nhà , con đừng cho khác nhé! Nếu cả nhà về Thiên cung sống những ngày tháng mất tự do đấy...”
“...” Nguyễn Kiệt mặt vô cảm ông bố đang nghiêm túc hươu vượn, kiên nhẫn đợi ông xong, khóe môi nhếch lên, châm chọc một tiếng: “Ba , ba sinh cũng một đứa thiểu năng !”
Nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm Nguyễn Kiến Quốc phản ứng , ôm quả dưa hấu lớn trong lòng cửa, để Nguyễn Kiến Quốc ngây đó.
Vào nhà , Nguyễn Kiệt bắt đầu quấn lấy Hứa Tư và Nguyễn Kiều Kiều hỏi đông hỏi tây, nhưng Nguyễn Kiều Kiều mệt rã rời, phòng Nguyễn Lâm thị là xuống ngay. Nguyễn Lâm thị vẫn xong việc, Hứa Tư liền ở bên cạnh trông chừng cô bé, giúp cô quạt mát.
Nguyễn Kiệt cứ ríu rít ngừng, ồn ào như tiếng muỗi kêu, Nguyễn Kiều Kiều chút mất kiên nhẫn trở , hừ hừ một tiếng.
Hứa Tư lập tức dùng ánh mắt lạnh lẽo về phía Nguyễn Kiệt.
“...” Lại một nữa ánh mắt của Hứa Tư dọa sợ, Nguyễn Kiệt nuốt nước miếng cái ực, lặng lẽ nuốt ngược những lời định trong bụng, nhanh nhẹn lăn khỏi phòng của bà nội.
Đợi đến bên ngoài, chút bực bội vỗ vỗ đầu .
Cũng chẳng tại , rõ ràng lớn hơn thằng nhóc đến bốn, năm tuổi, nhưng mỗi ánh mắt nó chằm chằm là ngoan ngoãn lời. Xong việc mới bắt đầu hối hận, nhưng đến như thế, vô thức lặp hành động y hệt, thật đúng là gặp ma mà.
Sau khi Nguyễn Kiệt , Nguyễn Kiều Kiều lập tức ngủ say. Hứa Tư đợi đến khi Nguyễn Lâm thị về phòng mới trở lên phòng lầu.
Cậu hy vọng Nguyễn Kiều Kiều thể ngủ lầu, ở phòng ngay cạnh , nhưng Nguyễn Kiều Kiều cô bé còn nhỏ, ngủ một .
Thật Nguyễn Kiều Kiều nỡ tách ngủ riêng với Nguyễn Lâm thị, nên mới mặt dày còn bé, tiếp tục ngủ chung phòng với bà.
Nguyễn Lâm thị cũng vui vẻ, tự nhiên chẳng ý kiến gì.
...
Triệu Lệ là tính cách sấm rền gió cuốn, là . Nhà họ Nguyễn đồng ý để Nguyễn Kiều Kiều nhận bà nuôi, ngay hôm bà bắt đầu chuẩn lễ nhận .
Ở vùng , lễ nhận thể lớn cũng thể nhỏ. Không cầu kỳ thì chỉ cần kính một ly , đưa một phong bao lì xì là xong, còn nếu cầu kỳ thì sẽ chút rườm rà.
Triệu Lệ để Nguyễn Kiều Kiều chịu thiệt thòi, đương nhiên là theo quy cách lớn nhất.
Đồ trong Cung Tiêu Xã (Hợp tác xã mua bán) trấn bà chả mắt món nào, bèn bắt Lục Chí Uy lái xe máy chở chợ lớn huyện để chọn lựa kỹ càng.
Triệu Lệ chọn lâu, cuối cùng chọn cho Nguyễn Kiều Kiều bốn bộ quần áo, bốn đôi giày đồng bộ, còn một chiếc xe đạp trẻ em ba bánh màu hồng phấn. Bà vốn còn định chọn thêm ít đồ dùng nữa, nghĩ nhà họ Nguyễn mới chuyển nhà lầu, chắc chắn cần dùng nhiều thứ, nhưng Lục Chí Uy ngăn .
Thời gian qua bọn họ liên tục tặng đồ sang nhà họ Nguyễn là vì thật sự yêu quý gia đình đó, nhưng ông cũng loạt hành động tặng lễ e rằng sẽ gây áp lực nhỏ cho nhà họ Nguyễn. Rốt cuộc nhà họ Nguyễn kiểu ham món lợi nhỏ, tương lai chắc chắn sẽ tìm cớ trả lễ , cứ như chẳng là đang tạo thêm gánh nặng cho .
Chương 334: Nhận nuôi (5)
Triệu Lệ nghĩ cũng , điều kiện nhà bà , tặng chút quà mọn thì thấy gì, nhưng nhà họ Nguyễn kiểu gia đình tham lam, cứ tặng mãi thế chắc chắn sẽ khiến họ thấy tự nhiên, chừng còn nghi ngờ nhà bà ý đồ gì.
Triệu Lệ đành bỏ ý định đó, chỉ mua bốn bộ quần áo, giày dép và một chiếc xe đạp.
Buồn nhất là, Lục Trân để thể hiện niềm vui sướng khi trai, cũng mua cho Nguyễn Kiều Kiều một món đồ chơi nhỏ. Đó là một con ếch xanh bằng sắt tây sơn xanh lục, mắt thể cử động, lên dây cót là sẽ nhảy tưng tưng, trông ngộ nghĩnh.
Lục Trân còn kiên quyết đòi dùng tiền tiêu vặt của để mua.
Triệu Lệ thấy , bèn trêu bé: “Con thích Kiều Kiều như thế, là đừng nhận con gái nuôi nữa, dứt khoát nhận con dâu nuôi từ bé luôn nhé?”
Lục Trân đang nghiêm túc đếm tiền, lập tức đỏ bừng mặt, thẹn giận gọi một tiếng, cúi đầu chạy vọt ngoài.
Triệu Lệ ha hả ở phía , gọi với theo: “Con cần đưa đồ chơi cho em gái nuôi nữa ? Quả nhiên là vẫn nhận vợ bé đúng ?”
Lục Trân chạy đến cửa thì khựng , xoay với khuôn mặt tuấn tú đỏ gay, cúi đầu chạy ngược trở , nhét con ếch xanh túi, nhanh chóng thanh toán tiền.
Phản ứng đó chọc cho Triệu Lệ ngất.
Bà chỉ cảm thấy phản ứng của con trai cực kỳ đáng yêu. Lúc bà ngờ rằng, mười mấy năm khi thấy con trai đau khổ vì tình, bà sẽ vô hối hận tại lúc định luôn cái hôn ước từ bé cho ...
Lễ nhận tiến hành ngày mùng 8 tháng 8. Triệu Lệ nhận sớm hơn, nhưng thầy bói Tiền mùng 8 tháng 8 mới là ngày lành, bà đành nhẫn nại chờ đến hôm đó.
Mùng 8 tháng 8 là một ngày trời, nắng ráo. Triệu Lệ mới sáng tinh mơ dẫn cả nhà tới nhà họ Nguyễn.
Vì cả nhà trừ Lục T.ử Thư thì ai cũng coi trọng lễ nhận , nên đều quần áo mới. Lục T.ử Thư mặc cũng đè ép bằng .
Khi bọn họ đến nhà họ Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều còn dậy. Nguyễn Lâm thị đang ở phía núi chăn thả dê và trâu.
Trước ở nhà cũ, vì hàng xóm là Lưu Mai, sợ mang theo cỏ nhà lầu nhiều sẽ gây sự chú ý và phiền toái, bà bèn nghĩ một cách. Hiện tại núi cơ bản ai lui tới, bà dứt khoát coi núi như nơi chăn thả gia súc của nhà . Sáng sớm thả , tối đến bảo Hứa Tư lùa về, vài như , đám gia súc thành quen, cứ sáng là tự giác , tối tự tìm đường về.
Giờ dọn nhà lầu, căn nhà ngay cạnh đường lớn đầu thôn, xung quanh tạm thời nhà dân, nhà họ Lý gần nhất cũng cách đó hơn 180 mét, việc chăn thả kiểu càng thêm tiện lợi, mỗi ngày chỉ cần đến giờ mở cổng đóng cổng là xong.
Nghe thấy tiếng Triệu Lệ và đến, bà vội vàng đóng cổng đón.
“Sao tới sớm thế , ăn sáng ?” Nguyễn Lâm thị đống đồ đạc tay họ, thở dài: “Lại còn mang nhiều đồ thế , đều quen cả , thật sự nên khách sáo như , kính ly là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-331-337-nhan-me-nuoi-8.html.]
“Thế mà , đây là cô con gái bảo bối vất vả lắm mới cầu , thể để con bé chịu thiệt.” Triệu Lệ vẻ mặt nghiêm túc phản bác: “Thím Nguyễn, Kiều Kiều là con gái rượu của , thím bảo khách sáo lung tung nữa đấy!”
“Được , nữa.” Thím Nguyễn cũng , thật thấy đối phương coi trọng Nguyễn Kiều Kiều bà cũng mừng trong lòng, nghĩ đến việc họ thể ăn sáng, bèn : “Chí Uy , các cháu chắc ăn sáng nhỉ, đây một lát , thím nấu cho mấy bát mì, khéo trong nhà cũng ăn.”
Chương 335: Nhận nuôi (6)
“Được ạ, tay nghề của thím là cháu thích nhất.” Lục Chí Uy , đầu quanh phòng một lượt, thấy Nguyễn Kiến Quốc bèn hỏi: “Kiến Quốc ạ, thấy chú ?”
“Nó , sáng sớm đồng , lát nữa là về ngay thôi. Các cháu cứ , thím nấu mì cho.” Nói xong bà gọi với lên lầu, bảo Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt xuống để tiếp khách.
Sau khi Nguyễn Kiệt và Nguyễn Hạo xuống, Triệu Lệ chút nghi hoặc lên lầu hỏi: “Kiều Kiều vẫn dậy ?”
“Em gái ngủ lầu, em ngủ ở phòng bà nội.” Nguyễn Kiệt trả lời. Vốn mới dậy nhóc cũng tỉnh táo lắm, nhưng thấy bạn nhỏ đến chơi thì lập tức hăng hái hẳn lên, kéo bé nhà họ Lục xem khẩu s.ú.n.g giấy mới tối qua. Lục T.ử Thư liếc một cái, cũng chỉ đành chán nản theo.
Triệu Lệ gật đầu, cũng tiện quấy rầy Nguyễn Kiều Kiều ngủ, bèn theo Nguyễn Lâm thị bếp, giúp một tay nấu mì.
Nguyễn Kiến Quốc về nên phần của nấu vội, để riêng kẻo mì trương. Mấy bát khác đều nấu cùng một lượt, trong mỗi bát đều một quả trứng ốp la, thêm một muỗng canh thịt heo thái sợi nấu mộc nhĩ, thơm nức mũi khiến chảy cả nước miếng.
Bên phía Nguyễn Kiều Kiều cũng dậy. Triệu Lệ giúp bưng bát bàn ở nhà chính, ngẩng đầu lên liền thấy Nguyễn Kiều Kiều Hứa Tư dắt , bà lập tức tươi như hoa nở.
“Ôi chao, Kiều Kiều bé nhỏ của dậy , mau đây ăn mì nào.” Nói bà định tiến lên ôm cô bé, nhưng Hứa Tư chắn ở giữa ngăn .
Bà kinh ngạc bé xinh , là con nuôi của nhà họ Nguyễn, chỉ là tình huống cụ thể thì rõ. Giờ đưa Nguyễn Kiều Kiều rửa mặt, đ.á.n.h răng, một loạt động tác đấy, thành thục tự nhiên, bà khỏi chút sững sờ.
Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều rửa tay rửa mặt xong xuôi, Hứa Tư sắp xếp cho lên chiếc ghế đẩu nhỏ. Cậu chuyển ghế cho cô bé, bưng bát mì đặt mặt cô: “Mau ăn .”
“...” Không vì , Triệu Lệ cứ cảm giác là lạ.
Bà đầu hỏi Nguyễn Kiệt đang tán gẫu khí thế ngất trời với con trai bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa nó lúc nào cũng như ?”
Nguyễn Kiệt thoáng qua với vẻ chẳng gì lạ lẫm, gật gật đầu, hiển nhiên là quá quen .
Được , Triệu Lệ cảm thấy thể do quá đa nghi, chuyện cũng chẳng gì, chỉ là hai đứa nhỏ quan hệ mà thôi.
Tay nghề của Nguyễn Lâm thị giỏi, hơn nữa nguyên liệu cũng tươi ngon, đều là đồ trong núi , món mì canh thịt quả thực tươi ngon để cho hết.
Tuy Lục T.ử Thư lúc nào cũng cảm thấy như bắt cóc mang đến đây, nhưng mỗi ăn đồ ăn nhà họ Nguyễn nấu, nhóc đều thỏa mãn vô cùng, chỉ cảm thấy mì ở đây còn ngon hơn cả mì ăn ở tiệm cơm trấn.
Cả nhà bốn cũng ăn ý, đường tới đây hề nhắc tới chuyện ăn sáng, rõ ràng là đang để bụng chờ bữa đây.
Ăn sáng xong xuôi, Nguyễn Kiến Quốc mới từ ngoài ruộng trở về. Thấy cả nhà bốn Lục Chí Uy đều đến, chào hỏi bộ quần áo sạch sẽ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mười giờ sáng, nghi thức nhận chính thức bắt đầu.
Cũng câu nệ những nghi thức xã giao rườm rà, Triệu Lệ và Lục Chí Uy ở vị trí chủ tọa. Nguyễn Kiều Kiều hành lễ quỳ lạy với hai . Trong nhà nệm cói, Nguyễn Lâm thị lấy một chiếc quần áo cũ mặc nữa lót xuống đất.
Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn quỳ tấm áo, bưng chén Nguyễn Lâm thị đưa, ngửa đầu tít mắt lượt dâng cho Triệu Lệ và Lục Chí Uy, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ nuôi, ba nuôi, mời uống .”
Hai lượt đón lấy.
Chương 336: Nhận nuôi (7)
Triệu Lệ chỉ cảm thấy ly thật sự ngọt đến tận tâm can, uống cạn một ly mà nỡ bỏ sót giọt nào, uống xong vẫn còn thấy thòm thèm. Bà từ trong túi lấy một tấm vải đỏ, híp mắt hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, nuôi tặng cái gì ?”
Hỏi xong, bà cũng chẳng cho Nguyễn Kiều Kiều cơ hội trả lời, nóng lòng mở tấm vải đỏ , để lộ món đồ bọc bên trong.
Là một bộ trang sức bằng bạc, bao gồm vòng cổ bạc, vòng tay bạc, vòng chân bạc, bên đều chạm khắc hoa văn, gắn những chiếc lục lạc nhỏ, lấy vang lên tiếng leng keng vui tai. Đây là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, chẳng qua bình thường chỉ đ.á.n.h một món, còn ở đây Nguyễn Kiều Kiều đủ bộ từ đầu đến chân.
“Nào, để nuôi đeo cho con. Từ nay về con là con gái bảo bối của , nuôi sẽ thương con.” Triệu Lệ , xổm xuống để đeo cho cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều cũng tỏ vẻ rụt rè, thoải mái hào phóng để bà đeo cho .
Còn Lục Chí Uy thì móc từ trong n.g.ự.c một phong bao lì xì lớn màu đỏ, : “Cũng chẳng Kiều Kiều thích gì, thôi thì cho phong bao lì xì nhé, thích gì thì con tự mua.”
“Cảm ơn ba nuôi.” Nguyễn Kiều Kiều tít mắt lời cảm ơn, nhận lấy phong bao nhét túi, bộ dáng chẳng chút sợ lạ khách sáo nào khiến ầm lên.
Đợi Nguyễn Kiều Kiều kính xong dậy, Lục Trân liền sán gần, từ trong túi móc món quà của , đưa cho Nguyễn Kiều Kiều, còn tự phong cho chức trai: “Kiều Kiều, em là em gái của , trai cũng sẽ bảo vệ em.”
Bên cạnh, Nguyễn Kiệt chút phục: “Kiều Kiều nhiều trai , thiếu bảo vệ .”
Lúc Nguyễn Kiệt còn phản ứng kịp, còn vui vẻ khi Nguyễn Kiều Kiều nhận một nuôi, nhưng giờ thấy em gái tự dưng thêm hai ông trai, tức thì cảm thấy vui. Vốn dĩ nhiều tranh giành em gái với , giờ thì lắm, thêm hai mống nữa!
“Cái đó giống, tớ là trai nuôi, giống với mấy ông các .” Lục Trân nhét món quà tay Nguyễn Kiều Kiều, chút kích động .
Thật bé đối với chuyện em gái cũng gì chấp nhất, chỉ là khi gặp Nguyễn Kiều Kiều mới bắt đầu ghen tị với việc Nguyễn Kiệt một cô em gái như .
Giờ cô em gái cũng biến thành em , tự nhiên là vui vẻ.
Những khác thấy một trận lớn, chỉ Hứa Tư trong góc, mặt chút biểu cảm.
Từ khi đến thế giới , gần như lúc nào hối hận. Lúc lẽ nên đưa cô trở thế giới , bên cạnh cô vây quanh quá nhiều , sợ càng nhiều hơn nữa, bên cạnh cô sẽ chẳng còn chỗ nào cho .
Làm lễ nhận xong, Nguyễn Kiều Kiều chính thức trở thành con gái nuôi của Triệu Lệ. Triệu Lệ đợi nổi cho Nguyễn Kiều Kiều lên hẳn hoi vội vàng ôm cô bé lòng, hôn chùn chụt mấy cái, ôm trong n.g.ự.c cưng nựng mãi thôi.
Nguyễn Kiều Kiều dáng vẻ vui sướng của Triệu Lệ, thật trong lòng cô bé cũng vui. Chẳng qua niềm vui của cô bé khác với Triệu Lệ. Cô bé suy tính kỹ, nắm quyền chủ động ở thế giới trong tay . Hiện tại cô bé nhận nữ chính ( của nam chính trong nguyên tác, hoặc nhân vật quan trọng) nuôi, điều đó nghĩa là nữ chính sẽ bớt một chỗ dựa, mà nhà họ Nguyễn thêm một phần trợ lực. Cô bé bảo vệ cả nhà họ Nguyễn, là thêm một phần bảo đảm.
Bữa trưa và bữa tối của nhà họ Lục đều ăn ở nhà họ Nguyễn. Tay nghề của Nguyễn Lâm thị tất nhiên là miễn chê, khiến cả nhà họ Lục ăn uống thỏa mãn vô cùng, đều chút nỡ rời . Đặc biệt là Triệu Lệ, Nguyễn Kiều Kiều trắng trẻo mập mạp là nỡ buông tay, cứ ôm khư khư, sức mời cô bé sang nhà ở vài ngày.
Chương 337: Nhận nuôi (8)
Nguyễn Kiều Kiều từ chối, Hứa Tư ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Lệ thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng nguôi ngoai, bà nghĩ rằng Nguyễn Kiều Kiều từ chối là do mới nhận kết nghĩa, quen với gia đình bà, thiết chắc chắn sẽ đồng ý.
Buổi tối khi ngủ, Nguyễn Kiều Kiều mở phong bao lì xì mà Lục Chí Uy đưa.
Nguyễn Lâm thị đoán nhà họ Lục sẽ mừng ít, bốn năm mươi đồng là khả năng, nhưng bà ngờ tới, bên trong tới hai trăm đồng.
Đây chính là thu nhập cả một hai năm của một gia đình bình thường!
"Bà ơi, cái nhận ạ? Hay là bảo bố trả ?" Nguyễn Kiều Kiều thấy vẻ mặt Nguyễn Lâm thị đúng lắm, bèn nhỏ giọng hỏi. Cô bé tự nhiên hai trăm đồng là khái niệm gì, cô cũng ngờ nhà họ Lục coi trọng đến thế.
Hơn nữa hôm nay họ còn tặng trang sức bạc, xe đạp, tính sơ sơ lễ nhận ít nhất cũng tốn ba bốn trăm đồng, con quá lớn, bằng thu nhập ba bốn năm của .
Nguyễn Kiều Kiều cũng tài đức gì mà khiến họ yêu thích đến .
"Không , cứ nhận ." Nguyễn Lâm thị suy tư một lúc .
Nguyễn Kiều Kiều mới cất hai trăm đồng , để chung với tiền của Hứa Tư. Trong lòng cô vẫn chút kích động, cuối cùng cô cũng quỹ đen đầu tiên!
Giữa tháng 8, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, mặt bằng cửa hàng của Nguyễn Kiến Quốc thành phố cũng thuê xong, hiện tại đang chuẩn công tác, chỉ còn chờ chọn ngày khai trương.
Nguyễn Lâm thị giờ tin tưởng thầy bói Tiền mù, ngày lành tháng đều tìm ông xem. Cũng nhờ mà dạo thầy Tiền sống sung túc, cả tròn trịa lên trông thấy.
Cả đời thầy Tiền chỉ thời gian là sống dễ chịu nhất, trong lòng cũng cảm kích ân đức nhà họ Nguyễn nên đối đãi với việc nhà họ Nguyễn cực kỳ tận tâm.
Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư ở nhà ngày ngày theo Nguyễn Hạo học tập, chuẩn tháng 9 nhập học.
Nguyễn Hạo một bài kiểm tra để thăm dò kiến thức nền của hai đứa.
Nguyễn Kiều Kiều Thư Khiết dạy, bộ đề tay cô vượt qua nhẹ nhàng. Cô cũng thấy lạ, chỉ nghĩ là do thừa hưởng ký ức của nguyên chủ nên thấy gì bất thường.
Còn Hứa Tư tự nhiên là cái gì cũng .
Nguyễn Hạo chỉ thể dạy từ đầu, nhưng dạy liền phát hiện chuyện tầm thường.
Bởi vì Hứa Tư đặc biệt thông minh, gần như thể là gặp qua là quên . Những gì Nguyễn Hạo dạy, chỉ cần học một là , hơn nữa còn suy một ba.
Nguyễn Hạo cảm thấy bất ngờ. Buổi tối lúc cả nhà ăn cơm, bèn kể chuyện hai đứa nhỏ bàn ăn, cho Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc rằng khai giảng tới hai đứa thể thẳng lớp 1, cần lãng phí một năm học lớp vỡ lòng.
Trình độ của Nguyễn Kiều Kiều thì nhà họ Nguyễn đều , nhưng ngờ Hứa Tư thông minh như .
Nguyễn Lâm thị Hứa Tư đang gắp thức ăn cho Nguyễn Kiều Kiều mà thổn thức thôi. Bà chỉ cảm thấy Lưu Mai và Hứa Kiến Lâm đúng là mỡ heo che tâm, mù mắt chó, đứa bé như , thông minh như , đẽ như mà quý trọng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Lâm thị gắp cho Hứa Tư một cái đùi gà to, nhưng Hứa Tư ăn mà gắp ngay bát Nguyễn Kiều Kiều.
"..." Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư theo Nguyễn Hạo học mấy ngày, việc Hứa Tư lớp 1 thành vấn đề. Nguyễn Hạo liền bắt đầu thu dọn hành lý, năm nay lên cấp ba, lên thành phố trọ học, trường cấp ba thành phố giống cấp hai thể về nhà hàng tuần, mà một tháng mới về một .