"Kiều Kiều? Kiều Kiều?" Nguyễn Lâm thị lay lay cơ thể nhỏ bé trong lòng.
Nguyễn Kiều Kiều lúc mới hồn, sang bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nguyễn Lâm thị, cô c.ắ.n môi lắc đầu, gượng : "Bà nội, cháu , cháu chỉ mệt thôi ạ."
"Mệt , thế ngủ , bà ôm." Nguyễn Lâm thị vuốt lưng cô, dỗ dành, lời thì nhưng mày bà vẫn nhíu chặt.
Trời nóng thế mà rùng , bà nghĩ đó là trùng hợp gì .
Bà chút lo lắng sốt ruột. Lần bùa bình an Nguyễn Kiều Kiều hỏng, bà lo lắng một trận, đó còn khắp nơi hỏi thăm xem chùa miếu đạo quán nào để xin cho cô một cái bùa khác, nhưng mãi chỗ nào linh nghiệm.
Cũng may thời gian qua cô bé vẫn bình an vô sự, xảy chuyện gì.
giờ thấy cô bé giữa ban ngày ban mặt mà rùng , bà bắt đầu lo, đương nhiên bà cũng hy vọng là do đa nghi, hy vọng chẳng chuyện gì cả.
Hứa Tư một bên tuy gì nhưng mày cũng nhíu chặt. Từ lúc ăn cơm cô vẻ , chắc chắn chuyện gì đó xảy , nhưng cô chọn cách , e là liên quan đến nhà họ Nguyễn.
Trên đường về, trong tiếng xe xóc nảy, Nguyễn Kiều Kiều Nguyễn Lâm thị ôm, bất tri bất giác chìm giấc ngủ.
Chỉ là , cơn ác mộng ám ảnh cô bấy lâu ập đến.
Cô đang ở , chỉ thấy đang chạy mãi một nền tuyết trắng xóa, lạnh đến tê dại. Cô thấy gọi , gọi Kiều Kiều, bảo cô mau về, nhưng dù cô chạy thế nào cũng tìm thấy lối khỏi vùng tuyết .
Cô mệt lạnh, cuối cùng ngã gục xuống tuyết. Băng tuyết thấm quần áo, thẩm thấu cơ thể, lạnh, lạnh thấu xương!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cô cảm thấy sắp c.h.ế.t cóng ...
Ngay lúc cô lạnh đến mức sắp mất tri giác, mắt đột nhiên xuất hiện một . Cô cố gắng ngẩng đầu lên , nhưng thế nào cũng mở mắt nổi, dù mở cũng chỉ thấy một chút, mà một chút đó... chính là một đôi mắt đen ngòm... như tẩm độc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-343-doi-mat-tam-doc-4.html.]
Trong hiện thực, giữa mùa hè tháng tám, thời tiết nóng bức khiến ai nấy đều dấp dính mồ hôi, Nguyễn Kiều Kiều trong lòng Nguyễn Lâm thị run lẩy bẩy, môi tái nhợt xanh trắng đan xen.
Mọi kinh hãi. Trước khi họ kịp phản ứng, Hứa Tư cầm lấy bàn tay nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, c.ắ.n mạnh vị trí hổ khẩu (kẽ ngón cái và ngón trỏ).
Nguyễn Kiều Kiều đau đớn rên lên một tiếng.
Mở mắt .
"Cục cưng ngoan, chỗ nào khó chịu ?" Nguyễn Lâm thị nôn nóng hỏi, thật là hồn vía lên mây.
Nguyễn Kiều Kiều mặt trắng bệch lắc đầu trong lòng bà, tay đau đến mức cô gần như cảm nhận . Trước mắt cô vẫn hiện lên đôi mắt đen ngòm , thậm chí chỉ cần nghĩ đến là cô thấy rét run, lạnh đến tận xương tủy.
"Bà nội, cháu lạnh." Cô run rẩy trong lòng Nguyễn Lâm thị.
Trái tim Nguyễn Lâm thị như lửa nướng.
Bà ôm chặt lấy cô, trong lòng tràn ngập lo âu.
Đã còn bùa bình an, thầy Tiền mù con bé còn hai kiếp nạn nữa, để vượt qua đây?
Cùng chung nỗi lo lắng là Hứa Tư, rũ mắt xuống, ai đang nghĩ gì.
Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt cũng chuyện gì xảy , chỉ tưởng Nguyễn Kiều Kiều sốt cảm lạnh, suốt dọc đường cả nhà đều cô với ánh mắt lo lắng.
Cũng may, về đến nhà thì Nguyễn Kiều Kiều cơ bản trở bình thường.