Hồi họ còn nhỏ xíu, vì Thư Khiết lớn hơn họ gần một giáp, bố Thư bận công tác, nên gần như thể là Thư Khiết nuôi họ lớn lên, mãi cho đến khi bà buộc về nông thôn.
Cho nên em họ tình cảm sâu đậm với Thư Khiết. Bà gả cho gia đình thế nào, họ cũng cần tìm hiểu cho rõ ràng. Nếu , cho dù dùng biện pháp mạnh, họ cũng sẽ đưa bà .
mắt xem , nơi tuy lạc hậu một chút, nhưng con vẫn tệ, đặc biệt là còn sinh một bé Kiều Kiều đáng yêu thế .
"Thế là , thế là ." Nguyễn Kiến Quốc gật đầu lia lịa.
Trước mặt Thư Lãng, cứ như thấp hơn một cái đầu, năng cử chỉ đều chút thận trọng.
cái đầu cúi xuống một cách cam tâm tình nguyện. Anh luôn cưới Thư Khiết là vớ hũ vàng. Nếu do mấy năm biến động đó, với phận như , đừng cưới về nhà, ngay cả gặp mặt một cũng khó.
Hiện tại em trai hài lòng với kẻ trai quê như , cảm thấy cũng là bình thường. Bởi nếu đổi vị trí, Kiều Kiều nhà lớn lên mà gả cho một gã trai quê chẳng gì như , thì sắc mặt chắc còn khó coi hơn cả Thư Lãng.
Mọi trò chuyện thêm một lúc, Nguyễn Lâm thị thấy sắc mặt Thư Lãng chút mệt mỏi liền : "Thư..."
"Thím cứ gọi cháu là A Lãng là ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-354-cau-4.html.]
"Được, thế thím khách sáo nữa. A Lãng , thím thấy cháu vẻ mệt , là phòng hai thằng nhóc ngủ một lát ? Lát nữa cơm thím gọi."
Thư Lãng một lái xe, hỏi đường đến đây, quả thực hiện tại chút mệt. Nghe , cũng khách sáo, đặt Nguyễn Kiều Kiều mà nãy giờ vẫn ôm khư khư xuống, phòng em Nguyễn Tuấn nghỉ ngơi .
Anh phòng bao lâu, Nguyễn Lâm thị liền kéo Nguyễn Kiến Quốc : "Kiến Quốc, con mau sang nhà thím Ngưu mua hai cân thịt . Cũng uống rượu , con cứ sang nhà đội trưởng xem , nếu rượu ngon thì mua về . À đúng , còn thịt một con gà nữa, gà rừng vẫn để dành hai con, con một con ."
Đây là nhà đẻ của Thư Khiết, hơn nữa rõ ràng là đang chướng mắt con trai bà, bà thể lơ là , dốc mười hai phần tinh thần để chuẩn bữa cơm cho thật .
"Vâng, cần gọi chú Kiến Đảng sang ?" Nguyễn Kiến Quốc vài bước, nửa đường đầu hỏi.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Lâm thị trừng mắt với vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Gọi cái gì mà gọi, tiếp rượu thiếu gì cơ hội. Bây giờ quan trọng nhất là cho chấp nhận con, mau , đừng lề mề nữa!" Vốn dĩ là cơm một nhà ăn với , tự nhiên gọi ngoài đến cái gì.
"Vâng." Nguyễn Kiến Quốc cũng là do quá sốt ruột, đầu óc nảy kịp, còn tưởng tìm tiếp rượu như khi. Nghe cũng dám chậm trễ, vội vàng đạp xe ba bánh ngay.
Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư ở nhà chính, hai đang xoay như chong chóng, lặng lẽ một cái dậy sân .
Tam Mao đang bụng dê b.ú sữa. Dê hiền lành, rạp đất, giống như lúc nuôi Thịt Thịt, ai đến b.ú cũng từ chối.
Tam Mao chắc hẳn thường xuyên b.ú nên mới gầy yếu như . Giờ vất vả lắm mới bú, nó b.ú một cách hung hãn, trong cổ họng còn phát tiếng gầm gừ như cảnh cáo, hai cái móng vuốt nhỏ ấn bụng dê cũng vội vã vô cùng. Bú mấy phút, cái bụng lép kẹp căng tròn lên trông thấy.