"Anh Cung Tiêu Xã mua cái quạt điện, em ở đây trông con, lát nữa thím út đến." Là giọng của Nguyễn Kiến Quốc.
"Vâng." Thư Khiết khẽ đáp, ngập ngừng một chút thêm: "Lúc về mua con gà nhé, lát nữa em mượn bếp bệnh viện hầm, Kiều Kiều với đều cần tẩm bổ."
"Được." Nguyễn Kiến Quốc đáp lời, đó là tiếng bước chân, chắc là .
Nguyễn Kiều Kiều đối mặt với Thư Khiết, đành tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ, nghĩ bà ở trong phòng bệnh một lát sẽ chán mà ngoài, lúc đó cô mở mắt cũng .
từ lúc Nguyễn Kiến Quốc , cô thấy tiếng bước chân ai rời nữa.
Ngược , dù nhắm mắt, cô cũng cảm nhận một ánh mắt chan chứa cảm xúc vẫn luôn chằm chằm .
Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu thấy bồn chồn, cảm giác khó tả.
Đang định mở mắt đuổi bà , cô bỗng ngửi thấy mùi hương thanh mát tiến gần. Cô giật căng thẳng, nhận thể là Thư Khiết đang đến gần, thở cũng theo bản năng điều chỉnh nhẹ nhàng hơn, sợ bà phát hiện ngủ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trong lúc cô nín thở, đang thắc mắc bà định gì thì cảm nhận một đôi môi run rẩy đặt lên trán .
"Kiều Kiều..." Tiếp theo là giọt nước ấm nóng rơi xuống.
Nguyễn Kiều Kiều đó là nước mắt của Thư Khiết, tim cô nhói đau.
Từ từ mở mắt, ánh mắt chạm ngay ánh mắt của Thư Khiết.
Thư Khiết giật , gần như lùi ngay phía , tay luống cuống xua ngực: "Kiều Kiều con đừng sợ, đừng sợ, gì cả, gì cả, thật đấy." Giọng điệu sợ hãi tột độ.
Mấy ngày viện Nguyễn Kiều Kiều cho Thư Khiết đến gần, việc lau vẫn luôn do Triệu Lệ, Đỗ Thanh và Ngô Nhạc phiên . Hôm nay Ngô Nhạc kịp đến, Triệu Lệ cũng vắng mặt, Thư Khiết mới tranh thủ cơ hội để gần gũi con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-417-khong-tha-thu-4.html.]
Không ngờ chạm con, cô bé tỉnh ngay.
Sợ cô bé sẽ la hét hoảng loạn nên bà mới vội vàng giải thích.
Nhìn Thư Khiết như , tim Nguyễn Kiều Kiều nhói lên vô cớ.
Cô dời mắt, sang Nguyễn Lâm thị bên cạnh, bà vẫn đang nhắm mắt ngủ.
"Bà nội tỉnh nào ?" Cô hỏi.
Thư Khiết ngẩn , nhất thời dám tin cô đang chuyện với . trong phòng bệnh ngoài bà chẳng còn ai khác, bà mừng lo, cẩn thận trả lời: "Tỉnh con, ăn trưa xong bà mới ngủ ." Nói đến đây, bà xót xa hỏi: "Kiều Kiều đói ? Mẹ để phần cháo cho con, con ăn một chút ?"
Nguyễn Kiều Kiều đưa tay sờ bụng, đúng là cô đói.
Mấy ngày nay vì đau đầu, chóng mặt, cô gần như chẳng ăn uống gì, cũng chẳng ăn. Hiếm khi thấy đói, tự nhiên ăn chút gì đó.
Chỉ là...
Trong phòng bệnh khác, chẳng lẽ để bà bón cho ăn?
Cô .
Nguyễn Kiều Kiều dỗi hờn chu cái miệng nhỏ lên.
"Đói đúng , lấy cho con ngay đây, con đợi nhé, đợi nhé." Thư Khiết thấy biểu cảm của Nguyễn Kiều Kiều liền cô bé thực sự đói, vội vàng chạy khỏi phòng bệnh. Tốc độ nhanh đến mức Nguyễn Kiều Kiều thấy cay mắt.
Thư Khiết chạy nhanh. Nguyễn Kiều Kiều từng qua nhà ăn bệnh viện , cả cả về ít nhất mất năm phút, mà Thư Khiết chỉ mất hơn một phút, rõ ràng là chạy thục mạng.