Giữa trưa nắng gắt, bà chạy đến mồ hôi nhễ nhại, tóc bết mặt, mặt đỏ bừng.
Vậy mà vẫn tươi rói với cô: "Độ ấm , con dậy , để bón cho con nhé?" Câu cuối mang theo sự lấy lòng và cầu xin rõ rệt.
Nguyễn Kiều Kiều chút ghét bản .
Bởi vì Thư Khiết như , cô thế mà thấy đau lòng. Hốc mắt cay xè, để Thư Khiết thấy , cô chỉ ậm ừ gật đầu.
Chỉ thế thôi mà Thư Khiết vui sướng như trúng độc đắc, kéo ghế mặt cô, cẩn thận đỡ cô dậy tựa đầu giường.
Làm xong đấy, bà mới xuống ghế, múc một thìa cháo, thấp thỏm đưa đến bên miệng cô. Thấy cô nuốt xuống, bà thở phào nhẹ nhõm, bón thìa thứ hai...
Động tác nhẹ nhàng như thể cô là búp bê sứ dễ vỡ, sự yêu thương và dịu dàng tuyệt đối thể giả .
Nguyễn Kiều Kiều bà, nước mắt cuối cùng cũng kìm mà rơi xuống.
Thư Khiết cũng đang cố kìm nén nước mắt, mượn cớ cúi đầu múc cháo để che giấu. khi múc thìa cháo lên định bón, ngẩng đầu thấy Nguyễn Kiều Kiều nước mắt đầm đìa, bà cũng chịu nổi nữa, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt lập tức vỡ đê.
Hai con, một tựa đầu giường, một ghế, lời nào, chỉ nước mắt tuôn rơi lã chã.
Cuối cùng, Thư Khiết đặt bát cháo sang cái bàn bên cạnh, lao tới ôm chầm lấy Nguyễn Kiều Kiều.
"Xin , xin con, Kiều Kiều xin con..." Ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại trong lòng, Thư Khiết nấc lên từng hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-418-khong-tha-thu-5.html.]
"Tại ?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi: "Tại cần con?"
Tại để con ở trong làn nước lạnh giá lâu như , tại thấy con, tại nhận kẻ giả mạo , tại còn ôm nó, tại ! Tại !
Nguyễn Kiều Kiều đ.á.n.h vai bà, gào : "Mẹ con lạnh thế nào, đau đớn thế nào, sợ hãi thế nào ? Tại gì cả, tại cứu con! Tại chứ! Con hận , con hận ... Mẹ ơi!"
Tiếng "Mẹ ơi" muộn màng như xé nát tâm can Thư Khiết.
Bà ôm chặt lấy Nguyễn Kiều Kiều. Mỗi lời buộc tội của con gái như một con d.a.o cắm phập tim bà, đau thấu tâm can!
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Mẹ xin , xin , đều là của , xin con, Kiều Kiều... đều là của ..." Thư Khiết ngừng xin , năng lộn xộn, ngoài việc đó , bà thực sự .
Nguyễn Kiều Kiều đẫm lệ bà, giật phắt lá bùa hộ mệnh ném xuống đất: " là của , cho nên con vĩnh viễn sẽ tha thứ cho !"
"Đừng, đừng mà, Kiều Kiều cái tháo , ." Vừa thấy Nguyễn Kiều Kiều tháo bùa hộ mệnh, Thư Khiết sợ hãi, vội vàng bò rạp xuống đất nhặt lên, cuống quýt đeo cổ Nguyễn Kiều Kiều, cầu xin: "Kiều Kiều hận thế nào cũng , nhưng cái tháo, con? Con hận thế nào cũng , duy chỉ cái là tháo."
"Tại ?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi, ánh mắt đổi.
Thư Khiết sững sờ, im lặng, ngấn lệ con gái.
Nguyễn Kiều Kiều chằm chằm bà: "Cậu cũng đuối nước tháng 7 ?"
"Con gì cơ?" Thư Khiết kinh hãi, ngẩng phắt lên cô.