Thảo nào...
Con bé nhất quyết chịu tha thứ cho bà, phản ứng dữ dội như .
Nghĩ đến trong cơn ác mộng , chính bà còn bế kẻ giả mạo lên ngay cái mương nơi con gái c.h.ế.t, tim bà đau như xé. Lúc , Kiều Kiều của bà tuyệt vọng đến nhường nào?
Nhìn ôm một kẻ giả mạo, còn thì ngâm trong nước lạnh giá, ai phát hiện, ai cứu...
Thư Khiết quả thực dám nghĩ tiếp.
Nhìn bộ dạng đau khổ c.h.ế.t của Thư Khiết, câu hỏi của bà, Nguyễn Kiều Kiều chắc chắn, thực sự hết chuyện, hoặc là bà cũng trọng sinh?
Hoặc là... cả thế giới hiện tại đều là trọng sinh?
Nguyễn Kiều Kiều còn hỏi bà c.h.ế.t như thế nào, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô đành tạm gác .
Là Hứa Tư đến.
Cậu túc trực ở bệnh viện ba ngày, ba ngày nay rời nửa bước, dù bốc mùi cũng chịu , ai khuyên cũng vô dụng.
Mãi đến hôm nay tình trạng Nguyễn Kiều Kiều định, mới lời Nguyễn Kiến Quốc về , nhưng cũng dám chậm trễ, tắm rửa xong là cùng Ngô Nhạc đến ngay.
Bước chân vội vã, thấy Nguyễn Kiều Kiều tựa đầu giường, vẻ lo lắng mặt mới dịu .
"Anh Tư, hôm nay thứ tư ? Anh học ?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi.
"Không ." Hứa Tư trả lời, đến nắm tay cô, thêm: "Đợi em cùng ."
Nguyễn Kiều Kiều cũng để ý lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-420-khong-tha-thu-7.html.]
Vốn dĩ chương trình lớp 1 chẳng tác dụng gì với họ, học một hai năm ở đó cũng chỉ là giai đoạn quá độ, để thấy quá nghịch thiên thôi.
"Chị dâu, để em, chị về nghỉ ngơi chút , chỗ em trông cho." Ngô Nhạc bày đồ mang đến lên bàn, nhỏ giọng với Thư Khiết.
Thư Khiết lắc đầu, mắt vẫn đỏ hoe, bà Nguyễn Kiều Kiều một cái dậy ngoài.
Ngô Nhạc theo bóng lưng bà, bất lực nhún vai.
Chị dâu cả xưa nay luôn cao cao tại thượng, tạo cảm giác xa cách, đây là đầu tiên cô thấy chị đau khổ cô đơn như . Nghĩ đến câu "con cái là nợ kiếp của cha " thật đúng, nếu thì ngoài Nguyễn Kiều Kiều, ai thể chị dâu cả nông nỗi ?
Ngô Nhạc sang hỏi Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều, con đỡ chút nào ? Có thím tư lau cho ?"
"Không cần ạ, con ăn cơm ." Nguyễn Kiều Kiều . Lúc cô còn mê man nên đành để lau, giờ tỉnh thì mặt mũi nào mà thế.
"Sao con vẫn ăn? Thím cứ tưởng con ăn nên mang đồ ăn theo. Con đợi chút nhé, thím tư xem nhà ăn còn gì ăn ."
"Ở đây ạ, Tư, lấy giúp em với ." Nguyễn Kiều Kiều chỉ bát cháo nguội, nhưng trời tháng chín nóng bức thế , cháo nguội chút cũng chẳng .
"Vậy , con ăn , tối thím tư mua đồ ngon cho." Ngô Nhạc xong bưng chậu và khăn ngoài.
Nguyễn Lâm thị hiện tại cử động , bệnh viện nóng, một ngày ít nhất lau hai , thì dễ rôm sảy.
Nguyễn Kiều Kiều một tiếng.
Bên cạnh, Hứa Tư bưng bát cháo lên, nhưng đưa cho cô mà bón cho cô ăn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều cũng bộ tịch, ăn từng thìa một.
"Anh Tư, ăn gì ?" Mấy ngày nay vì cô và Nguyễn Lâm thị đều ốm, trong nhà chắc chắn rối tung lên.