“ đấy , chị dâu cả cũng ngờ một chuyến là cả năm trời, nhưng dù thế nào thì chị chẳng về ? Mẹ đừng so đo với chị nữa.” Ngô Nhạc cũng dốc hết sức khuyên can.
bà nội Nguyễn vẫn phản ứng gì.
Mọi đều , lúc chỉ một chuyện là trọng lượng nhất.
Nguyễn Kiều Kiều tới.
Cô bé đến bên cạnh bà nội Nguyễn, cũng gì khác, chỉ ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu một câu: “Bà nội, Kiều Kiều đói bụng .”
Bà nội Nguyễn , vẻ mặt lúc mới giãn , sắc mặt cũng theo đó trở bình thường.
Bà cũng khó Thư Khiết. Tuy rằng lúc khi Nguyễn Kiều Kiều xảy chuyện, bà từng mắng Thư Khiết là chổi, bảo bà đừng về, nhưng đó đều là lời trong lúc tức giận, suy nghĩ kỹ.
Bà giả bộ vẻ mất kiên nhẫn: “ , hai chị lên , thì cơm canh nguội hết cả. Để cháu ngoan của đói lả thì mới thật sự tha cho các !”
“Cảm ơn .” Nguyễn Kiến Quốc gật đầu thật mạnh, một tiếng, kéo Thư Khiết bên cạnh dậy, trở về chỗ của .
Những khác thấy đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Đỗ Thanh. Lúc cô thật sự toát mồ hôi hột cho Thư Khiết, cũng may sự việc tồi tệ như cô tưởng tượng.
Sau khi ai nấy đều an tọa, Nguyễn Kiến Quốc hô một tiếng "ăn cơm", cả nhà liền bắt đầu dùng bữa.
Nguyễn Kiều Kiều những nhà họ Nguyễn đang ăn uống vui vẻ, nhân lúc ai chú ý, lén lút dụi dụi hai mắt. Đợi đến khi Hứa Tư sang, cô bé liền bộ như gì, nhoẻn miệng với .
Hứa Tư liếc cô bé một cái, khẽ nhíu mày.
Và vặn, Nguyễn Thỉ đối diện Nguyễn Kiều Kiều cũng thấy cảnh đó, ánh mắt bé lóe lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-447-chap-niem-mot-doi-3.html.]
Bữa tối ăn xong thì trời vẫn tối hẳn.
Bà nội Nguyễn mệt, tắm rửa xong, uống nước linh chi ngủ sớm.
Nguyễn Kiều Kiều bồi bà trong phòng một lúc, đợi bà ngủ say mới dậy ngoài.
“Kiều Kiều.” Nguyễn Thỉ đang dựa tường đợi, thấy cô bé liền thẳng dậy.
“Anh Thỉ?” Nguyễn Kiều Kiều quanh , thấy các khác , chắc họ đều đang chơi tầng, tò mò hỏi: “Sao lên chơi cùng các ?”
“Anh đang đợi em mà.” Nguyễn Thỉ , kéo tay cô bé về phía sân .
Ở sân , Tam Mao đang bụng dê uống sữa. Con dê núi nhỏ lớn hơn nhiều, thấy Nguyễn Kiều Kiều đến liền chạy bước nhỏ tới, dùng trán húc nhẹ bàn tay nhỏ đang đưa của cô bé.
“Anh chuyện với Kiều Kiều ạ?” Nguyễn Kiều Kiều hỏi.
“Em đúng là càng ngày càng lanh lợi.” Nguyễn Thỉ , theo bản năng định xoa đầu cô bé như khi nhưng thấy vết thương gáy rụt tay về, sợ lỡ tay đau em.
Cậu kéo cô bé xuống bậc thềm, đó hỏi: “Kiều Kiều, hỏi em, em vẫn hòa với bác gái cả ?”
Nguyễn Kiều Kiều trả lời, chỉ bĩu môi.
Quan hệ giữa cô bé và Thư Khiết hiện tại cũng coi như bình thường, chỉ là chút khúc mắc thể lập tức xóa bỏ, cái cần thiết chính là thời gian.
“Vậy Kiều Kiều em đoán xem, hận thím hai của em ?” Thấy Nguyễn Kiều Kiều trả lời, Nguyễn Thỉ cũng để ý, chỉ hỏi.
Ánh Trăng Dẫn Lối