Nguyễn Kiều Kiều nhíu mày, về phía họ, kinh ngạc khi thấy bình tĩnh nhắc đến Liễu Chiêu Đệ như . Rốt cuộc thì đó, phản ứng của là điều khiến cả nhà lo sợ nhất, khi chuyện đó xảy , gần như ai dám nhắc đến Liễu Chiêu Đệ, chính là vì sợ kích động .
Cô bé ngờ chủ động nhắc đến, hơn nữa còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều trong chốc lát nắm bắt thái độ của .
“Lúc đều cảm thấy điên , ?” Cậu hỏi, tự giễu : “Còn cảm thấy hận bà thấu xương?”
“Anh Thỉ?” Nguyễn Kiều Kiều thực sự lo lắng, nắm lấy tay .
Nguyễn Thỉ dọa cô bé sợ, vội vàng vỗ vỗ tay nhỏ của cô bé để trấn an: “Đừng sợ, Thỉ .”
“Em nghiêm túc .”
“Thực Thỉ một chút cũng hận bà , thật sự hận, Thỉ lừa em.”
“Bà là , bà sinh , mặc kệ đối xử với thế nào, bà cũng nuôi lớn đến chừng . Chỉ là bản tính con bà vĩnh viễn sửa . Anh , từ nhỏ thấy bà lén lút trợ cấp cho bà ngoại như thế nào, trợ cấp suốt bao nhiêu năm trời. Mà bố , tính tình mềm yếu, lúc thực sự sợ bố sẽ mềm lòng, rõ sự việc.”
“Cho nên mới cố ý loạn lên một trận như , chỉ là hy vọng dọa bố, để bố đón bà trở về nữa.”
“Anh nhiều chuyện như , đều là vì bà cái nhà nữa, nhưng hận bà , thật sự hận.”
“Anh Thỉ……” Nguyễn Kiều Kiều , chút đau lòng gọi.
Ở kiếp mà xác cô khác chiếm giữ, thực nhà chú hai xảy những biến cố . Cô bé , những biến cố đúng là do cô bé mang đến, mặc dù cô bé mới là Nguyễn Kiều Kiều thật sự.
cô bé cảm thấy với Nguyễn Thỉ, chẳng qua cô bé cũng hối hận, bởi vì so với việc một như Liễu Chiêu Đệ, cô bé càng vui mừng vì cứu vớt họ .
“Kiều Kiều, vì em giận dỗi với bác gái cả, nhưng cho em , so với , em thực sự hạnh phúc, bởi vì bác gái cả thật sự yêu em. Em cứ thử nghĩ về , nghĩ về bác gái cả xem, em thấy đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-448-chap-niem-mot-doi-4.html.]
Nguyễn Kiều Kiều gật gật đầu, cô bé mà chứ.
Thư Khiết sai, thật sự sai.
Mà điều cô bé thực sự chấp nhận , thực cũng chuyện một năm về, mà là……
Nguyễn Kiều Kiều rũ mắt xuống: “Anh , em nên thế nào .”
“Anh Kiều Kiều là thông minh nhất, em cũng đừng ngại phiền phức, chỉ hy vọng em sẽ hối hận.”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu.
Nguyễn Thỉ Nguyễn Kiều Kiều đang cúi đầu, tránh vết sẹo đỉnh đầu cô bé, cẩn thận từng li từng tí xoa nhẹ, khóe mắt liếc thấy Thư Khiết đến phía từ lúc nào, bèn dậy.
Lúc ngang qua, Nguyễn Thỉ dừng bên cạnh Thư Khiết một chút, ngượng ngùng với bà.
Hốc mắt Thư Khiết đỏ lên, cũng mỉm với .
Nguyễn Thỉ , Thư Khiết bước tới bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều đang cúi đầu suy nghĩ, bên cạnh đổi cũng phát hiện . Đợi đến khi ngẩng đầu lên, liền thấy Thư Khiết. Bà mặc một chiếc váy trắng, hiện tại giống như cô bé bệt xuống bậc thềm, một chút cũng chê bẩn.
“Kiều Kiều, con đang nghĩ gì thế?” Thư Khiết xuống hỏi.
“Không nghĩ gì ạ.” Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, dời tầm mắt chỗ khác.
Nhìn thấy Tam Mao uống no sữa, thấy cô chủ tới ngay, nó cọ cọ chân dê hai vòng, kêu meo meo hai tiếng, nhận tiếng be be đáp của dê , lúc mới tung tăng chạy tới.