Cô bé miễn cưỡng mở một mắt, mấy ông đang bu quanh mép giường, giọng ngái ngủ nũng: “Anh ơi, Kiều Kiều buồn ngủ lắm, ngủ thêm chút nữa, các học , bye bye.”
Nói xong xoay , tiếp tục ngủ say sưa.
Mấy ông , thấy em gái ngủ ngon lành thế quả thật nỡ đ.á.n.h thức.
, hôm nay cô bé bắt buộc dậy sớm.
Họ tốn công thuyết phục ba lớn tối qua, chính là để hôm nay cả chín em cùng đưa cô bé học, nhằm " oai" lấy thanh thế cho cô bé.
Bởi vì thời gian qua cô bé đến trường, nhóc mập kẻ đồn bậy là cô bé c.h.ế.t.
Thế !
Dám em gái họ như , cho bọn chúng tay.
Mấy em , cuối cùng Nguyễn Kiệt tiến lên dỗ dành Nguyễn Kiều Kiều: “Em gái, dậy nào, ? Hôm nay các đưa em học. Em xem, em khai giảng lâu mà bọn xem qua, các cùng em xem thử, xem dáng vẻ em gái lúc học thế nào.”
Xem dáng vẻ cô bé học ư?
Có gì chứ?
Cô bé mới học một ngày, ngày hôm đó hai tiết học đều chán đến mức phun bong bóng……
“Em gái, dậy dậy nào!” Cậu nhóc mập lấy chổi lông gà cù lòng bàn chân cô bé, khiến Nguyễn Kiều Kiều kịp đề phòng, cuối cùng thật sự hết cách, đành vác cái đầu tóc rối bù bò dậy.
Mấy ông vội vàng ân cần bế cô bé xuống giường, nào là xỏ giày, nào là dắt tay, đưa cô bé xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-459-cac-anh-trai-lap-hoi-ra-oai-4.html.]
Dưới sự "phối hợp tác chiến" của họ, Hứa Tư thậm chí còn gần Nguyễn Kiều Kiều, khuôn mặt tuấn tú sa sầm đến khó coi.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Dưới lầu, bà nội Nguyễn dậy từ sớm, trạng thái hôm nay của bà còn hơn hôm qua nhiều, cả rạng rỡ hẳn lên, dường như đến tóc bạc cũng đen bớt.
Nguyễn Kiều Kiều thấy bà hơn nhiều, chút buồn ngủ cuối cùng cũng tan biến, chạy tới sà lòng bà.
“Bà nội, bà khỏe hơn nhiều đúng ạ?”
“ , sắp khỏi hẳn , qua mấy ngày nữa là thể chăm sóc Tiểu Kiều Kiều của bà.” Bà nội Nguyễn , giọng còn ngọng nghịu, động tác cũng liền mạch hơn nhiều, bà đưa tay vuốt tóc cô bé, ánh mắt sủng nịnh vô cùng.
“Vậy đợi bà khỏe, Kiều Kiều ngủ cùng bà.” Tối qua cô bé thật sự ngủ ngon, do quá hưng phấn mà trằn trọc mãi, dẫn đến hôm nay dậy nổi.
“Được.” Bà nội Nguyễn , mảng tóc thiếu gáy cô bé mà xót xa thôi.
“Hôm nay tan học, Kiều Kiều bảo bố đưa lên trấn cắt tóc nhé.” Tóc tai so le thế trông khó coi, cũng may tóc trẻ con mọc nhanh, trời đang nóng, qua hai tháng nữa, khi mùa đông đến chắc là mọc .
“Vâng, đợi Kiều Kiều tan học em với bố nó sẽ đưa .” Thư Khiết nấu xong bữa sáng .
Vì hôm nay mấy đứa cháu đều ăn ở đây, Thư Khiết nấu cháo, nấu thêm mì, còn hấp mấy cái bánh bao, bận rộn từ sáng sớm.
Nguyễn Kiều Kiều thích ăn mì, đ.á.n.h răng rửa mặt xong liền bưng bát mì ăn cùng bà nội Nguyễn.
Mọi khác cũng tự tìm chỗ ăn.
Chưa kịp ăn xong, hai lớn ở bên nhà cũ sang. Vốn dĩ họ ăn sáng , nhưng thấy đồ ăn phong phú quá xuống ăn thêm một bữa.
Ăn xong, Nguyễn Kiều Kiều bộ váy nhỏ và giày mà Thư Khiết phối sẵn, gương điệu đà ngắm nghía, cảm thấy giống hệt một tiểu tiên nữ, tuy rằng đằng đầu trọc một mảng…… đó cũng là một tiểu tiên nữ đầu trọc!