“Có chuyện gì ?” Bà bước hỏi.
Thư Khiết giáo viên cấp ba nhiều năm, còn chủ nhiệm lớp cuối cấp, khí thế của bà bước gần như lập tức lấn át cô chủ nhiệm bên trong, khiến cô giáo trong nháy mắt như thấp một đoạn.
Chủ nhiệm lớp mới nghề vài năm gần đây nên từng gặp Thư Khiết, nhưng danh bà. Trong lòng cô vẫn luôn tò mò về phụ nữ ca ngợi , ngờ sẽ gặp bà trong tình cảnh như thế .
Hiệu trưởng thấy Thư Khiết bước cũng giật , ngay đó đón tiếp: “Cô Thư, lâu gặp.”
“Hiệu trưởng Lư, lâu gặp.” Thư Khiết cũng đáp lễ: “Vốn dĩ về là đến thăm ông ngay, nhưng mấy ngày nay con gái bệnh, viện suốt nên thực sự dứt , mong ông thứ .”
“Cô gì , quan hệ giữa chúng còn cần khách sáo thế ?” Hiệu trưởng lắc đầu, vẻ mặt tán thành, cùng bà bước từ cửa lớp, đó chỉ Nguyễn Kiều Kiều hỏi: “Đây chính là con gái cô ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“ .” Thư Khiết gật đầu, mặt thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Con bé mới ốm dậy, lớn trong nhà chiều chuộng quá mức, tính tình nuôi chút đỏng đảnh. Không hôm nay sai chuyện gì ? Nếu đúng là , xin con bé, thực sự là chúng lơ là quản giáo.”
Những lời Thư Khiết vô cùng khách sáo, nhưng hàm ý bên trong khiến cô chủ nhiệm bên mà thót tim, ai cũng thể nhận sự vui trong lời của Thư Khiết.
“Mới , bác cả, em gái sai, rõ ràng là khác sai, bọn họ đổ cho em gái! Chỉ vì em gái !” Cậu nhóc mập vốn là cao thủ mách lẻo, tuổi còn nhỏ hiểu hết hàm ý trong lời Thư Khiết, lập tức sốt ruột biện giải, sợ em gái oan uổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-465-me-bao-che-cho-con-1.html.]
Nguyễn Vĩ cũng hùa theo giải thích: “ đấy bác cả, của em gái, là cái bạn Ngũ Y Đình chiếm chỗ của em gái, với em gái tiếng nào, chúng cháu bảo bạn trả chỗ thì bạn ! Chuyện chẳng liên quan gì đến em gái cả, em gái sai!”
Nhìn hai đứa cháu trai đang dậm chân sốt ruột, Thư Khiết dịu dàng, xoa đầu trấn an chúng, hai nhóc lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Thư Khiết lúc mới về phía mấy đứa lớn: “Thời gian còn sớm, còn mau đến trường .”
“ mà……” Nguyễn Kiệt chút chần chừ, sợ ở đây thì em gái sẽ bắt nạt.
“Vậy ơi, chúng con .” Nguyễn Hạo tự nhiên sự lợi hại của Thư Khiết, lập tức kéo em , cắt ngang câu dở dang, đó kẹp cổ lôi khỏi phòng học. Mấy đứa khác thấy Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt , suy nghĩ vài giây cũng theo.
“Các cháu cũng về lớp học , trưa nhớ đến tìm bác cả, bác nhiều món ngon cho các cháu.” Đám lớn , Thư Khiết về phía mấy đứa nhỏ.
Đám Nguyễn Lỗi thực , nhưng chúng đều hiểu bác cả bảo thì chắc chắn bác cách, tuyệt đối sẽ để em gái chịu thiệt thòi, chỉ đành lưu luyến, bước thấp bước cao rời .
Đợi đến khi các trai đều hết, Thư Khiết mới đến mặt Nguyễn Kiều Kiều, xổm xuống đưa bình sữa dê cho cô bé: “Kiều Kiều uống thử xem, nhiệt độ chắc , đủ ngọt , nếu nhạt quá cho thêm chút đường.” Nói bà vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cô bé , ánh mắt dịu dàng và đầy cưng chiều.