Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 468: Mẹ bao che cho con (4)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:10:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rồi ông sang với Phó Quyên: “Biết thiếu sót ở , mau sửa đổi . Làm thầy kẻ khác, chúng nên vì nhỏ mà xem nhẹ, đây là vấn đề thái độ. Phong cách xử lý qua loa của cô, sửa đổi cho , học hỏi cô Thư nhiều .”

 

Cô chủ nhiệm đây là hiệu trưởng đang tìm bậc thang cho xuống, vội vàng đẩy nhẹ Ngũ Y Đình bên cạnh.

 

“Trò Ngũ, mau xin bạn Nguyễn Kiều Kiều đàng hoàng .”

 

Ngũ Y Đình mắt đỏ hoe, đến mặt Nguyễn Kiều Kiều đang ôm bình sữa uống, cúi xin : “Nguyễn Kiều Kiều, xin , tớ nên chỗ của , xin , mong tha thứ cho tớ.” Nói xong cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.

 

Nguyễn Kiều Kiều cô bé một cái, nhưng : “Tớ chấp nhận lời xin của .”

 

Cuộc sống thời đại khổ cực, Ngũ Y Đình tồn tại cần nhiều toan tính, Nguyễn Kiều Kiều hiểu điều đó, nhưng đó bao giờ là lý do để cô ngừng hãm hại cô bé.

 

Cái khổ của cô , bao giờ là do cô bé gây , tại chỉ vì cô khổ mà cô bé tha thứ cho những tổn thương cô gây cho ?

 

Dù là kiếp kiếp , Nguyễn Kiều Kiều đều từ chối tha thứ.

 

Ngũ Y Đình lẽ ngờ Nguyễn Kiều Kiều sẽ chấp nhận, liền sững sờ, òa lên lớn, nhưng lúc còn ai thương cảm cho cô bé nữa.

 

Giống như Nguyễn Kiều Kiều , cô bé khổ, cô bé sống gian nan, nhưng đó đều là lý do để cô bé phép phạm sai lầm.

 

Phó Quyên cũng là giác ngộ cao, nhanh nhận lầm của . Trong chuyện , từ đầu đến cuối cô nên xử lý qua loa. Giống như Thư Khiết , con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, cô thể vì đồng cảm, vì thấy đáng thương mà cho rằng những nhỏ của Ngũ Y Đình thể bỏ qua, thậm chí từng bắt cô bé nghiêm túc xin bắt Nguyễn Kiều Kiều lựa chọn tha thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-468-me-bao-che-cho-con-4.html.]

 

Cô cũng xổm xuống, Nguyễn Kiều Kiều : “Trò Nguyễn Kiều Kiều, cô cũng sai , em thể tha thứ cho cô ?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

“Đương nhiên ạ.” Nguyễn Kiều Kiều híp mắt gật đầu, cúi xuống móc từ trong túi một viên sô cô la: “Cô ơi, Kiều Kiều tha thứ cho cô đấy, mời cô ăn kẹo.”

 

“Cảm ơn em.” Cô chủ nhiệm nhận viên sô cô la với tâm trạng phức tạp, trong lòng thực sự hổ thẹn, cảm thấy thế mà còn bằng một đứa trẻ nhận vấn đề rõ ràng.

 

Bên giải quyết êm , hiệu trưởng bên liền chen đúng lúc: “Thư Khiết , trẻ bây giờ, thái độ quả thực nghiêm cẩn bằng chúng hồi đó, nhưng cũng may là nhận sai kịp thời, cũng coi như tồi, cô thấy đúng ?”

 

Thư Khiết thấy Nguyễn Kiều Kiều bỏ qua, tự nhiên cũng sẵn lòng nể mặt hiệu trưởng, : “ , cô Phó vẫn khá, tuy còn trẻ nhưng tương lai chắc chắn sẽ giỏi hơn chúng .”

 

Nói xong bà sang cô Phó: “Cô Phó, mong cô đừng để bụng chuyện lo chuyện bao đồng.”

 

“Không , vốn là của mà.” Cô chủ nhiệm lập tức lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.

 

Nghe , Thư Khiết cũng tiếp tục đề tài nữa, về phía Nguyễn Kiều Kiều, bảo cô bé và Hứa Tư theo cô giáo về lớp, nhưng bà giữ Ngũ Y Đình : “Cô Phó, mấy lời riêng với trò Ngũ Y Đình, ?”

 

“Đương nhiên.” Cô Phó gật đầu, chào hỏi hiệu trưởng xong liền đưa Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư .

 

Nguyễn Kiều Kiều hồ nghi liếc Thư Khiết một cái, Thư Khiết dịu dàng vẫy tay với cô bé, mỉm, Nguyễn Kiều Kiều đành thu hồi tầm mắt, theo cô chủ nhiệm rời .

 

 

Loading...