“……” Hứa Tư vẫn im lặng .
“Tay em mỏi quá.” Nguyễn Kiều Kiều , xuống bên cạnh , ném cái khăn lên đầu , ý bảo tự lau.
Hứa Tư cầm lấy, chỉ dùng đôi mắt chằm chằm cô bé. Tuy gì, nhưng hiểu Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy ánh mắt mang theo sự lên án thầm lặng.
Thực Nguyễn Kiều Kiều ít nhiều cũng hiểu cảm giác hiện tại của Hứa Tư.
Rốt cuộc cô bé cũng từng đến một nơi xa lạ, bên cạnh , bạn bè, quen, cái gì cũng …… Cảm giác đó cô độc bao……
Cô bé nghĩ Hứa Tư hiện tại lẽ cũng như .
Cậu đơn độc một là sói đến thế giới , bên cạnh đồng loại. Cậu thể coi cô bé là bạn duy nhất, nên mới đặc biệt để ý, sợ cô bé sẽ chơi với nữa? Không bạn với nữa?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều Kiều chủ động nắm lấy bàn tay Hứa Tư đang đặt bên cạnh.
“Anh Tư, yên tâm, mãi mãi là bạn của em.” Cô bé trịnh trọng .
Dỗ dành khác đối với cô bé dễ như trở bàn tay: “Sau chúng là bạn nhất, là bạn nhất, ai sánh bằng.”
Nguyễn Kiều Kiều nhấn mạnh tình bạn giữa họ, ai cũng thể so sánh .
Hứa Tư chỉ chú ý đến mấy chữ cuối cùng, , khuôn mặt tuấn tú vốn ảm đạm bỗng chốc sáng bừng lên thấy rõ: “Ai cũng sánh bằng?”
“ .” Nguyễn Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu: “Nên đừng buồn nữa nhé.”
“Ừ!” Hứa Tư cũng gật đầu thật mạnh, băng tuyết mặt tan chảy , nhưng khi liếc món đồ chơi cô bé để bàn, trong mắt lóe lên vài tia u tối.
Hôm khi Nguyễn Kiều Kiều thức dậy, liền phát hiện món đồ chơi của cánh mà bay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-493-khong-ai-sanh-bang-4.html.]
Nguyễn Kiều Kiều lục tung cả phòng cũng thấy, Thư Khiết từ lầu lên dọn dẹp, thấy cô bé chổng m.ô.n.g bò sàn tìm kiếm khắp nơi, tò mò hỏi: “Kiều Kiều, con tìm gì thế?”
“Mẹ ơi, đồ chơi của con mất , là Trân nhờ Kiệt mang về cho con tối qua, con mới chơi một thôi mà.” Nguyễn Kiều Kiều , cả sắp chui tọt gầm giường.
“Trông nó thế nào, tìm giúp con.”
“Là một cái máy chơi game màu hồng, to cỡ ạ.” Nguyễn Kiều Kiều chui , dùng tay hiệu kích thước.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Bên trong mấy cái vòng nhỏ và nước ?”
“ ạ, thấy nó ?” Nguyễn Kiều Kiều mừng rỡ hỏi.
“……” Thư Khiết im lặng hai giây: “Dưới lầu Thịt Thịt đang gặm đấy.” Buổi sáng lúc thức dậy bà thấy, còn tò mò vài cái, vì nhớ trong nhà món đồ , cứ tưởng Thịt Thịt sáng sớm ngoài chơi tha ở về.
Nguyễn Kiều Kiều sững , ngay đó lao xuống lầu, Thư Khiết ở phía lo lắng gọi với theo: “Chậm thôi con, kẻo ngã!”
“Vâng ạ!” Nguyễn Kiều Kiều đáp vọng , chạy xa.
Thư Khiết lắc đầu bất đắc dĩ, giúp con dọn dẹp phòng.
“Thịt Thịt!” Nguyễn Kiều Kiều xuống hết cầu thang hét lên.
Dưới lầu, bà nội Nguyễn từ bếp , đang lau tay tạp dề, thấy cô bé hớt hải chạy xuống, vội chạy đỡ: “Kiều Kiều chậm thôi, chậm thôi, ngã bây giờ.”
“Bà nội, Thịt Thịt ạ.” Nguyễn Kiều Kiều bước xuống bậc thang cuối cùng, sốt ruột hỏi.
“Kia kìa.” Bà nội Nguyễn chỉ sân, nơi Thịt Thịt đang tung một vật màu hồng lên trung, nhảy lên đớp lấy, tiếp tục tung lên nhảy lên đớp…… chơi đùa vô cùng vui vẻ.