“Đương nhiên , đây, Kiều Kiều lên lòng nuôi .” Triệu Lệ , bế cô bé từ đất lên.
Động tĩnh bên bà cũng thấy hết. Không còn cách nào khác, bà quá thích cô con gái bảo bối , ánh mắt cứ vô thức dõi theo cô bé, thế nên mới thấy bộ sự việc.
Lúc Lưu Ni Ni thét lên, bà thấy vui .
Hôm nay là sinh nhật bà, ngày vui như thế, chẳng hiểu con bé cái gì. nể tình trẻ con, bà động đậy. đến khi Lục Mỹ Lệ tới, còn lườm Nguyễn Kiều Kiều một cái, bà định dậy thì Thư Khiết bên cạnh giữ .
Ngày vui thế thể vì chút chuyện cỏn con mà nổi nóng. Dù Thư Khiết cũng chẳng thích ai gọi con gái là "con bé nhà quê", nhưng đứa trẻ chắc chắn là do nó nhiều nên mới buột miệng thốt .
Nếu hôm nay sinh nhật Triệu Lệ, là bất cứ ngày bình thường nào khác, Thư Khiết cũng sẽ bỏ qua dễ dàng như . Con gái hiện tại là bảo bối trong lòng bà, bà chấp nhận bất cứ ai bắt nạt con bé.
Chỉ là hôm nay, bà bắt buộc nể mặt Triệu Lệ, thể ầm ĩ lên .
rõ ràng, các bà yên chuyện, khác nghĩ thế.
Lục Mỹ Lệ lẽ từ tận đáy lòng coi thường gia đình Nguyễn Kiều Kiều, cảm thấy là chị họ của Lục Chí Uy, mặt mũi lớn hơn bất cứ ai trong căn phòng , nên chẳng giấu giếm thái độ khinh khỉnh.
Nguyễn Kiều Kiều ôm bát cơm khỏi, bà liền đảo mắt, khẩy một tiếng: “Ni Ni, đừng nữa, chúng thèm chấp cái loại con gái nhà quê giáo dục, văn hóa đó nhé. Nào, chúng …… Á!”
Câu dứt, bên Lục Trân hất bát canh mặt về phía hai con họ. Nước canh b.ắ.n tung tóe, dọa Lưu Ni Ni đang xổm cạnh bàn hét toáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-511-doi-mat-den-kit-kia-2.html.]
tiếng hét của Lục Trân còn to hơn cả cô bé. Cậu chẳng quan tâm hôm nay là ngày gì, hỗn hào bao nhiêu năm nay cũng chẳng kém : “Bác cả, bác bảo ai văn hóa giáo d.ụ.c hả?”
Cái bát , thực úp thẳng mặt hai con đối diện, cho chừa cái thói mở mồm là chê bai khác nhà quê.
Cú ném bát của khiến cánh đàn ông đang uống rượu bàn bên cũng sang .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lục Chí Uy dậy, nhíu mày sang, quát lớn: “Lục Trân, mày ngứa da ?” Ông tưởng Lục Trân nghịch ngợm, đang định dạy dỗ thì bàn bên Triệu Lệ cũng dậy.
Bà ngứa mắt bà chị chồng cùng chi từ lâu .
Cậy chút tình cảm của thế hệ nhà họ Lục, từ khi bà gả về đây, bà chị ít chỉ tay năm ngón, vẻ đây là chị chồng.
Bà vốn thích con gái, khi Nguyễn Kiều Kiều, bé gái nào của họ hàng bà cũng từng cưng nựng, duy chỉ thèm ngó ngàng đến con bé , vì Lưu Ni Ni nó chiều hư đến mức thể thống gì.
Cùng là cưng chiều mà lớn lên như Nguyễn Kiều Kiều, nhưng tính cách khác một trời một vực.
Bà dậy, liếc Lục Chí Uy một cái, Lục Chí Uy lập tức hiểu ý xuống.
Triệu Lệ rời khỏi chỗ , đến mặt Lục Mỹ Lệ, bắt chước điệu lạnh của bà : “Chị Mỹ Lệ, bình thường em chỗ nào đắc tội với chị ? Hôm nay chị cái trò là ý gì hả?”
“Triệu Lệ, cô thế là ý gì? Cô thấy khác đang bắt nạt con ? Cô con trai cô xem, nào là ném bát nào là nhăn mặt với , thể thống gì ? Có tí nào tôn trọng lớn ! Bình thường cô dạy con như thế đấy hả?”