Bác Tằng thở ngắn than dài.
Nguyễn Kiều Kiều ông, cũng chạy giúp dọn dẹp. Vừa định cúi xuống nhặt những mảnh bát vỡ thì bác Tằng bế bổng lên.
“Kiều Kiều , cái cần cháu dọn , cháu , lát nữa đứt tay đấy.” Bác Tằng . Cô bé da thịt non nớt thế , ông thôi thấy xót, nỡ để cô bé nhặt những mảnh sành sắc nhọn . Nhỡ thương, Nguyễn Kiến Quốc về chắc chắn sẽ xót con mà trách ông c.h.ế.t mất.
Nói xong, ông đặt cô bé lên ghế.
lúc Nguyễn Kiều Kiều yên . Cô bé sang bên thấy Hứa Tư vẫn đang kê bàn, nhỏ giọng cầu xin: “Bác Tằng ơi, cháu nhặt bát vỡ sẽ đứt tay ạ, cháu đỡ ghế giúp bác nhé?”
Nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô bé, bác Tằng nỡ từ chối, đành bất lực gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều nhảy xuống ghế, giúp dựng ghế lên. Chỉ là những chiếc ghế đó thực sự nặng, cô bé dùng hết sức bình sinh mới dựng một cái, đầy hai phút tay nhỏ đỏ ửng lên vì siết.
“Để , em ngoài .” Hứa Tư đến bên cạnh cô bé từ lúc nào, cau mày kéo bàn tay nhỏ đỏ ửng của cô bé, dắt cô bé ngoài.
Nói xong quán, động tác nhanh thoăn thoắt hơn hẳn lúc , lẽ xong sớm để chơi với Nguyễn Kiều Kiều đang đợi bên ngoài.
Lần Nguyễn Kiều Kiều cố chấp nữa, vì cô bé nhận thực sự vô dụng, ngay cả việc dựng một cái ghế cũng mất nhiều thời gian.
Người ở mấy cửa hàng bên cạnh thỉnh thoảng ngó đầu sang xem, nhưng chẳng ai dám giúp. Rốt cuộc cuộc hỗn chiến ban trưa quá đáng sợ, mấy đ.á.n.h vỡ đầu chảy máu.
Nguyễn Kiều Kiều ở bậc thềm bên ngoài, trong quán, dòng qua phố. Dù cố gắng kìm nén , nhưng cuối cùng cô bé vẫn nhịn , gục mặt đầu gối, thút thít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-540-moi-lam-an-lon-6.html.]
Cô bé sợ hãi.
Cô bé đột nhiên cảm thấy sai , ngay từ đầu nên đưa ý tưởng tồi tệ cho nhà họ Nguyễn, bởi vì cô bé nhớ rõ, nhà họ Nguyễn vốn phát lên nhờ nghề mở quán cơm.
Cô bé cảm thấy chính sự chỉ đạo lung tung của dẫn đến tai họa ngày hôm nay cho gia đình.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Càng nghĩ càng đau lòng, Nguyễn Kiều Kiều kìm bật thành tiếng.
“Cô bé con, đây thế ? Không tìm thấy bố ?” Cô bé đang nức nở thì bên tai bỗng vang lên một giọng hiền từ.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nước mắt nhòe tầm khiến cô bé rõ mặt.
“Đứa bé , thương tâm thế, lạc đường hả con?” Cô bé chỉ thấy lờ mờ một phụ nữ lớn tuổi từ từ xổm xuống, lấy khăn tay trong túi áo , cúi lau nước mắt cho cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều ngơ ngác bà.
Phía , Hứa Tư dựng xong một cái bàn, thấy bên ngoài lạ đang chuyện với Nguyễn Kiều Kiều, lao như một mũi tên, kéo giật cô bé về phía . Nhìn thấy nước mắt mặt cô bé, trừng mắt phụ nữ đầy giận dữ, sát khí tỏa che giấu .
“Anh Tư……” Nguyễn Kiều Kiều kéo áo Hứa Tư, lấy tay lau nước mắt, giải thích: “Không liên quan đến bà ạ, là Kiều Kiều tự nhiên thôi.”
Nói xong, cô bé sang xin phụ nữ: “Bà ơi, cháu xin , Tư cố ý ạ, bà đừng giận nhé. Cảm ơn bà lau nước mắt cho cháu, cháu lạc đường , cháu chỉ buồn thôi ạ.” Nói cô bé bĩu môi .