Người phụ nữ trông còn lớn tuổi hơn cả bà nội Nguyễn, tóc bạc trắng như cước nhưng tinh thần minh mẫn, quắc thước lạ thường.
“Ra là , bà còn tưởng cháu lạc đường cơ.” Bà cụ xòa, để bụng thái độ của Hứa Tư, ánh mắt hiền từ lướt qua bé đang che chở cho Nguyễn Kiều Kiều, tiếp: “Đây là trai cháu ? Tình cảm hai em thật đấy.”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, dịch khỏi lưng Hứa Tư.
Bà cụ liếc quán cơm phía bọn trẻ, vẻ mặt chút ngạc nhiên.
Có vẻ bà cụ đang rảnh rỗi, cũng vội ngay, mà bảo với Nguyễn Kiều Kiều: “Cô bé con, bà bộ mỏi chân quá, cháu thể lấy cho bà cái ghế nhờ chút ?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, chạy chậm trong quán, hì hục kéo một cái ghế . Hứa Tư thấy cô bé kéo nổi liền giúp một tay mang ghế ngoài.
Bà cụ híp mắt xuống, với Nguyễn Kiều Kiều: “Bà cũng đang rảnh rỗi, dạo quanh đây thôi. Phía là quán cơm nhà cháu hả?”
Nguyễn Kiều Kiều bà cụ định gì, chỉ đành gật đầu.
“Thế thể cho bà chút gì ăn , bà mấy ngày nay ăn gì .”
“……” Nguyễn Kiều Kiều thực , bà chẳng giống nhịn đói mấy ngày chút nào.
nghĩ , cô bé vẫn trong quán hỏi bác Tằng. Bác Tằng bảo trong bếp vẫn còn ít đồ ăn, lúc nãy kịp dọn lên hết.
Nguyễn Kiều Kiều chạy xuống bếp, nghĩ bà cụ lớn tuổi chắc thích ăn đồ mềm, bèn múc một bát cháo, gắp thêm mỗi món còn thừa trong nồi một ít, cùng Hứa Tư mỗi bưng một bát , đặt lên một chiếc ghế khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-541-moi-lam-an-lon-7.html.]
“Bà ăn ạ.” Nguyễn Kiều Kiều , đưa đôi đũa cho bà cụ.
Tuy nhiên, nghĩ đến điều gì đó, cô bé nhíu mày. Dù tin tưởng tay nghề nhà , nhưng……
“Bà ơi, quán nhà cháu đập phá, họ bảo đồ ăn trong quán sạch sẽ, trúng độc viện cấp cứu, giờ vẫn đang cấp cứu đấy ạ. Hay là bà đừng……”
“Bệnh viện? Cấp cứu?” Ánh mắt bà cụ lóe lên, cô bé: “Bệnh viện nào thế cháu?”
Cái Nguyễn Kiều Kiều , vì thành phố chỉ một bệnh viện lớn, bèn trả lời: “Bệnh viện Phúc Khang ạ.”
Bà cụ gật đầu, bật một tiếng, cúi đầu bắt đầu ăn cháo. Ăn xong bà gắp một đũa thức ăn bỏ miệng, nuốt xuống gật gù tán thưởng: “Đồ ăn nhà cháu ngon đấy, bình thường chắc đông khách lắm nhỉ?”
“Vâng ạ.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, nhắc đến chuyện tâm trạng trùng xuống, phịch xuống bậc thềm, chống cằm bà cụ ăn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Bà cụ ăn nhiều lắm, chỉ hết nửa bát cháo và một ít thức ăn là buông đũa.
Bà đặt bát đũa xuống, cô bé đang ủ rũ mặt, định gì đó thì thấy phía mấy hớt hải chạy tới. Họ đều trạc tuổi bốn mươi, năm mươi, thấy bà cụ đang ở đây thì thở phào nhẹ nhõm.
Một trong đó bước lên : “Mẹ, trốn viện đây?” Liếc bát đĩa ghế, ông cau mày: “Lại còn ăn uống lung tung bên ngoài nữa, nhỡ đau bụng thì thế nào?!”
Nghe câu Nguyễn Kiều Kiều chịu nữa, tức giận trừng mắt đàn ông đó. Nghĩ đến việc chính vì lý do mà các chú và bố cô bé bắt, hốc mắt cô bé đỏ lên, trừng mắt hét: “Đồ ăn nhà cháu vấn đề! Chú đừng lung tung! Chú đang vu khống đấy!”