Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 543: Phúc khí hơn người (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 08:40:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“……” Con trai thứ hai vẻ mặt thoáng chút bi thương. Tuy em gái út mất mấy chục năm , nhưng trong gia đình, đó vẫn là nỗi đau thể nhắc tới.

 

“Đứa bé ……” Bà cụ thở dài, ánh mắt về phía xa xăm, đang nghĩ gì, hốc mắt ươn ướt, hạ giọng : “Điều tra kỹ chuyện .”

 

“Vâng.” Con trai cả gật đầu, cần hỏi cũng đang đến chuyện gì.

 

Sự cố nhỏ gây sóng gió gì lớn với Nguyễn Kiều Kiều. Đợi bác Tằng dọn dẹp quán cơm xong xuôi, cô bé trong ghế, gục đầu xuống bàn, lặng lẽ chờ nhà họ Nguyễn trở về.

 

Hứa Tư bên cạnh, bắt chước động tác của cô bé, nhưng ánh mắt luôn dán chặt cô bé.

 

Nguyễn Kiều Kiều thở ngắn than dài bao nhiêu , cuối cùng đặt tay lên bàn tay nhỏ của cô bé.

 

Nguyễn Kiều Kiều sang.

 

“Ngủ một lát .” Hứa Tư .

 

“Không ngủ .” Nguyễn Kiều Kiều nheo mắt lắc đầu, tiếp tục đổi tay gối đầu liên tục.

 

Bác Tằng và đồ đang tính toán thiệt hại hôm nay, tính sơ sơ một chút thở dài, tháng coi như công.

 

Đặc biệt là đầu bếp như ông, kỵ nhất là thấy lãng phí thức ăn. Nghĩ đến đống thức ăn lẫn mảnh thủy tinh, mảnh sứ vỡ vụn , đến cho lợn ăn cũng , ông thấy xót hết cả ruột gan.

 

Nguyễn Kiều Kiều đợi lâu, mãi đến hơn 9 giờ tối, bà nội Nguyễn và Thư Khiết mới xe của Nguyễn Húc trở về.

 

Cả con phố vắng lặng như tờ. Xe dừng , Nguyễn Kiều Kiều lập tức nhảy xuống ghế, bác Tằng cũng tỉnh ngủ, vội chạy mở cửa cuốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-543-phuc-khi-hon-nguoi-2.html.]

 

“Bà nội, .” Nguyễn Kiều Kiều mượn ánh đèn trong nhà ngoài, nhưng chỉ thấy Nguyễn Húc và hai phụ nữ, thấy ba chú và bố , trái tim cô bé chùng xuống.

 

“Cháu ngoan ăn cơm ?” Bà nội Nguyễn mệt mỏi rã rời, nhưng việc đầu tiên khi xuống xe là ôm Nguyễn Kiều Kiều lòng hỏi han.

 

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, sang Thư Khiết bên cạnh.

 

Thư Khiết trông cũng mệt mỏi, quầng thâm mắt hiện rõ. Bà đang day sống mũi, cảm nhận ánh mắt của con gái liền mím môi dịu dàng, xoa đầu cô bé: “Ngoan, muộn thế còn ngủ? Phía phòng, con nên ngủ một giấc .”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Mẹ ơi, bố và các chú……”

 

“Mọi sẽ , ở đây, còn bà nội nữa, sợ gì chứ. Bố và các chú chỉ tạm thời ở đồn công an một chút thôi, còn bác Lục của con ở đó nữa mà, đừng sợ nhé, sẽ .” Thư Khiết nhẹ nhàng trấn an.

 

Nguyễn Kiều Kiều hiểu rõ, hôm nay ba chú và bố về nghĩa là sự việc thực sự nghiêm trọng.

 

Nhìn vẻ lực bất tòng tâm hiện rõ mặt Thư Khiết và bà nội Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều đau lòng, hỏi thêm gì nữa.

 

Vì trời tối, sáng mai chạy vạy sớm, bà nội Nguyễn và Thư Khiết quyết định về nhà. Nguyễn Húc cũng ngại chạy chạy , hơn nữa bác Tằng và đồ về , ở đây chỉ còn phụ nữ và trẻ em, nhỡ đêm hôm chuyện gì ai lo liệu, ông càng thể về. Cũng may trời lạnh lắm, ông ghép mấy cái bàn , lấy một chiếc chăn dự phòng ngủ ở đại sảnh, Hứa Tư ngủ cùng ông.

 

Còn Nguyễn Kiều Kiều ngủ cùng Thư Khiết và bà nội Nguyễn trong phòng kho.

 

Nguyễn Kiều Kiều quá mệt mỏi, khi bà nội Nguyễn và Thư Khiết trở về, thần kinh căng thẳng của cô bé mới buông lỏng đôi chút.

 

Dưới sự dỗ dành của bà nội Nguyễn, cô bé nhanh chóng chìm giấc ngủ, nhưng trong cơn mơ màng, cô bé thấy tiếng hai phụ nữ thì thầm to nhỏ.

 

 

Loading...