Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 549: Phúc khí hơn người (8)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 08:40:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bức tranh chỉ vẽ nửa , cô bé trong tranh mặc một chiếc áo khoác nhỏ kiểu thời dân quốc, tết hai b.í.m tóc sừng dê nho nhỏ, mắt về phía , dường như đang ngắm thứ gì đó.

 

Góc bên bức tranh còn ghi thời gian và tên: 1939~1945, Viên Mạn Nhi.

 

Nguyễn Kiều Kiều cũng tại ngay cái đầu tiên chú ý đến bức tranh . Rõ ràng tầng một treo vô tranh thủy mặc, nhưng bức tranh treo gần cầu thang đập mắt cô bé đầu tiên.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Nhìn nó, cô bé một cảm giác khó tả.

 

“Kiều Kiều, đây con.” Thấy con gái cứ chằm chằm một bức tranh nhúc nhích, Thư Khiết gọi một tiếng, dắt tay cô bé phòng khách lớn của nhà họ Viên.

 

Nguyễn Kiều Kiều thu hồi tầm mắt, để dắt .

 

Nhà họ Viên quả thực gia thế khủng, giữa phòng khách bày một bộ ghế sofa lớn, đồ đạc xung quanh qua cũng là thứ xa xỉ, ngay cả cái bình hoa to đùng ở góc tường, Nguyễn Kiều Kiều cũng đoán đó thể là đồ cổ.

 

Nguyễn Kiều Kiều phòng khách rộng rãi sáng sủa , bố đang vác bao tải đồ khô, bỗng dưng cảm giác họ đang bước một thế giới thuộc về .

 

Nguyễn Kiến Quốc rõ ràng cũng cảm nhận điều đó, hiếm khi tỏ câu nệ.

 

Chỉ Thư Khiết và Hứa Tư biểu cảm vẫn bình thường. Thư Khiết lẽ vì bản lớn lên trong môi trường như nên thấy lạ, còn Hứa Tư, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ là hiểu, dù với thì ở cũng như cả.

 

“Kiều Kiều mau đây với bà nào.” Bà cụ Viên Huy đỡ xuống, lập tức vẫy gọi Nguyễn Kiều Kiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-549-phuc-khi-hon-nguoi-8.html.]

“Anh chị cũng , cứ tự nhiên như ở nhà, đừng khách sáo.” Nhìn Nguyễn Kiến Quốc đặt bao tải bố trong tay xuống, vẻ mặt chút ngại ngùng, bà cụ Viên .

 

Viên Huy cũng mời họ , đó xin phép về phòng tắm rửa quần áo. Ông là bác sĩ, thành thói quen, hễ từ bệnh viện về là việc đầu tiên là tắm rửa đồ.

 

Thư Khiết và Nguyễn Kiến Quốc cùng xuống, Hứa Tư sát bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều. Lúc , từ cửa ngách bên phòng khách truyền đến tiếng bước chân.

 

Một phụ nữ trạc tuổi Viên Huy nhưng bảo dưỡng , trông còn khá trẻ bước , phía còn một bà lão bưng đĩa trái cây theo.

 

Người phụ nữ liếc họ một cái, đặc biệt khi thấy cái bao tải bố để ở cửa , mày bà theo bản năng nhíu , mặt hiện lên vài phần chán ghét, nhưng thoáng qua nhanh.

 

Ánh mắt bà dừng Nguyễn Kiều Kiều một chút, ngay đó dời , nở một nụ xã giao, với bà cụ Viên: “Mẹ, đây là khách mời đến ạ?”

 

Giọng điệu , thực sự chút chua ngoa.

 

Nguyễn Kiều Kiều nhỏ tuổi như còn , huống hồ là Thư Khiết và Nguyễn Kiến Quốc.

 

Bà cụ Viên vốn đang tươi , thấy câu lập tức nghiêm mặt: “Sao? mời ai còn thông qua sự phê chuẩn của chị chắc?”

 

“Mẹ, , con dâu nào dám.” Người phụ nữ lấy khăn tay che miệng, vẻ mặt đầy oan ức. Ánh mắt bà quét qua đôi ủng mưa bằng da chân Nguyễn Kiến Quốc, nữa hiện lên tia chán ghét, cũng chẳng ý định chào hỏi họ, với bà cụ: “Mẹ, con hẹn mấy bà bạn đ.á.n.h mạt chược , trưa nay ăn cơm ở nhà, và khách cứ tự nhiên nhé.” Nói xong bà lắc m.ô.n.g bỏ .

 

Sắc mặt bà cụ Viên từ lúc bà xuất hiện khó coi, mãi đến khi bà khỏi cửa lớn mới dịu đôi chút, sang với nhóm Nguyễn Kiều Kiều: “Đừng chấp nhặt với nó. Nào, ăn trái cây , Kiều Kiều ăn con.”

 

 

Loading...