Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 550: Phúc khí hơn người (9)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 08:40:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói bà gọi bà lão : “Bà Lưu, mau, mang trái cây đây.”

 

Đợi bà lão tên Lưu mang trái cây tới, bà tự tay lấy một quả cam đưa cho Nguyễn Kiều Kiều, híp mắt giục cô bé ăn.

 

sang hỏi bà Lưu đồ ăn xong , đợi bà Lưu gật đầu, bà mời dậy phòng ăn.

 

“……” Nguyễn Kiều Kiều đành đặt quả cam mới bóc một miếng nhỏ xuống, theo phòng ăn.

 

Đến phòng ăn, Nguyễn Kiều Kiều một nữa cảm thán sự giàu của nhà họ Viên, quả thực…… thể so sánh nổi.

 

Viên Huy đợi bàn mới từ trong phòng . Không thấy vợ , ông cũng chẳng hỏi một câu, chỉ nhiệt tình mời ăn cơm.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngoại trừ phụ nữ bỏ , khí bàn ăn vô cùng hòa thuận.

 

Ăn đồ ăn nhà họ Viên xong, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện hôm qua bà cụ khen đồ ăn quán nhà cô ngon, thực chút khách sáo. Rốt cuộc đồ ăn nhà họ mới thực sự là sắc hương vị đều đủ cả, còn đồ ăn quán nhà họ Nguyễn, đa chỉ chú trọng hương vị và lượng, chứ chú trọng những thứ khác.

 

Đồ ăn nhà họ Viên tinh tế vô cùng, khiến Nguyễn Kiều Kiều cũng chút nỡ ăn.

 

Ăn cơm xong, bà cụ vẫn luyến tiếc họ về, giữ họ chuyện hồi lâu, mãi đến khi bà thực sự mệt mới tiễn họ về. khi chia tay, bà còn dặn dặn Nguyễn Kiều Kiều thường xuyên đến thăm bà.

 

Nguyễn Kiều Kiều bức tranh treo ở cầu thang, bà cụ mặt tràn đầy sự yêu mến đối với , cô bé gật đầu.

 

Tiễn nhóm Nguyễn Kiều Kiều , bà cụ Viên bà Lưu dìu về phòng ở tầng một. Đi ngang qua chân cầu thang, bà dừng một chút, ngẩng đầu thoáng qua bức tranh thủy mặc vẽ nhân vật .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-550-phuc-khi-hon-nguoi-9.html.]

Bà Lưu hầu hạ bà từ nhỏ, tự nhiên trong lòng bà đang nghĩ gì, nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ nhớ tiểu thư ạ?”

 

Bà cụ trả lời, chỉ thở dài một thật sâu.

 

Nhớ thì ích gì, năm đó là bà bỏ rơi con bé, e rằng xuống suối vàng con bé cũng sẽ tha thứ cho bà. Chỉ là, con bé đầu t.h.a.i chuyển kiếp , còn nhớ nhẫn tâm .

 

“Bà bảo năm đó……” Bà cụ gì đó, nhưng cuối cùng thở dài, tiếp nữa.

 

Bà Lưu đau lòng, chỉ đành chuyển chủ đề: “Cô bé Kiều Kiều hôm nay bà chủ mang về đáng yêu quá, tương lai chắc chắn là một cô nương phúc khí.”

 

…… Quả thực là một cô nương phúc khí……” Bà cụ Viên ừ một tiếng, ánh mắt về phía xa xăm. Nghĩ đến Nguyễn Kiều Kiều, bà như thấy đứa con gái năm xưa ở bậc thềm, ôm mặt , tủi tuyệt vọng hỏi bà, tại lựa chọn con bé.

 

, tại lựa chọn con bé chứ?

 

Bà cụ Viên tự hỏi…… Có lẽ là bởi vì bà còn sự lựa chọn nào khác chăng……

 

——

 

Trên đường về, Nguyễn Kiều Kiều vẫn đang suy nghĩ về bức tranh thấy. Thư Khiết thấy cô bé ngẩn ngơ, liền trêu: “Kiều Kiều nỡ về ?”

 

Nguyễn Kiến Quốc đang lái xe phía , lập tức dừng xe, chút căng thẳng chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều: “Con gái? Không nỡ về á?”

 

“Không ạ.” Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, rúc nửa lòng Thư Khiết, bẻ ngón tay út hỏi bà: “Mẹ ơi, một bức tranh chân dung ghi năm nào đến năm nào, nghĩa là đó chỉ sống bấy nhiêu năm ạ?”

 

 

Loading...