“Tại con hỏi ?”
“Bởi vì nãy ở nhà bà cụ đó con thấy một bức tranh như , đó ghi năm 1939 đến năm 1945, phía còn một cái tên, Viên Mạn Nhi.”
Cô bé đoán rằng Viên Mạn Nhi hẳn là của bà cụ, nếu tính theo thời gian thì khả năng là con gái của bà cụ, nhưng chỉ sống 6 tuổi.
Thời đại đó chụp ảnh ít, nên dùng tranh thủy mặc thế là thể.
“Con thấy ở chỗ nào, thấy nhỉ?” Thư Khiết đầy mặt nghi hoặc. Nhà họ Viên gia thế khủng, chỉ riêng đồ đạc bày biện trong phòng khách, tùy tiện một món cũng bằng cả đời nghèo lụng, tranh thủy mặc cũng mấy bức, bà thực sự để ý là bức nào.
“Treo ngay chỗ cầu thang ạ, cũng chỗ dễ thấy lắm.” chính cô bé cũng tại , cái là thấy ngay.
Thư Khiết gật đầu, tháo mũ đầu cô bé xuống, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối, trả lời: “ đấy, ghi năm nào đến năm nào là biểu thị đó chỉ sống bấy nhiêu năm.”
Nói đến đây bà dừng một chút: “Sau con gặp bà cụ cũng đừng tùy tiện hỏi nhé.” Chuyện loại đa phần là vết sẹo trong lòng , ai khơi cả.
“Vâng, con ạ.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu.
——
Ánh Trăng Dẫn Lối
Gặp t.a.i n.ạ.n , Nguyễn Kiến Quốc suy tính , quyết định tạm ngừng kinh doanh nửa tháng để chấn chỉnh. Lại thêm cửa hàng bên cạnh định nghỉ bán, ông bèn thuê luôn, đập thông bức tường ở giữa, cải tạo cửa hàng bên cạnh thành mấy phòng riêng biệt. Đề nghị là do Nguyễn Kiều Kiều đưa .
Kẻ ngáng chân họ cũng điều tra , thế mà chính là ông chủ quán cơm cùng phố, quan hệ với Nguyễn Kiến Quốc cũng khá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-551-phuc-khi-hon-nguoi-10.html.]
Trên con phố , quán của ông chủ mở ở đầu phố, còn quán nhà họ Nguyễn ở gần cuối phố. Hai đầu phố thông , thực xung đột lợi ích lớn lắm. Chỉ là vị trí Nguyễn Kiến Quốc chọn hơn, vì đối diện với tòa nhà thương mại, nên khách hàng tiếp đón tương đối tiền hơn.
đổi , để thuê cửa hàng , Nguyễn Kiến Quốc bỏ vốn gấp đôi quán .
Nên việc ăn cũng là đương nhiên.
Biết chuyện, Nguyễn Kiến Quốc trầm mặc mất hai ngày. Ông và ông chủ quan hệ đúng là tồi, đương nhiên, cái " tồi" thể chỉ là ông đơn phương nghĩ .
Ông ngờ đối phương tay độc ác với như thế.
Chuyện giáng cho ông một đòn khá mạnh, cũng may thời gian nhanh chóng nguôi ngoai.
Nguyễn Kiến Quốc cũng nương tay, đối phương đáng chịu trừng phạt thế nào thì chịu thế , thiếu một li. Thể diện giữa hai nhà quán cơm coi như xé rách.
Nguyễn Kiến Quốc sửa sang suốt hai tháng, đến khi Nguyễn Kiều Kiều sắp nghỉ đông mới khai trương trở .
Ngày khai trương, khách cũ khách mới, cộng thêm bạn bè đến ủng hộ, quán cơm thu về gần 500 đồng. Mọi bận rộn chân chạm đất. Cũng may đúng thứ bảy, mấy nhóc nghỉ nên đều lôi lao động trẻ em.
Bà cụ Viên cũng hẹn từ tháng , hôm nay đến ủng hộ. Đợi đến khi bà thực sự đến, bà mang theo cả bốn con trai con dâu, bảy tám đứa cháu trai cháu dâu, còn thêm mấy đứa chắt nhỏ nữa. Chỉ riêng gia đình họ chiếm trọn ba bàn lớn.
Nguyễn Kiều Kiều còn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc trong đám —— Viên Tiểu Đông!
Viên Tiểu Đông thấy cô bé và Hứa Tư cũng kích động, giữa đám con cháu nhà họ Viên, định lao tới thì thấy Nguyễn Kiều Kiều gọi bà cụ Viên là bà nội.