"Ba, chú tư, con ăn no ạ." Nguyễn Kiều Kiều trả lời, tò mò lật cuốn sổ mặt chú tư, mở mới đây là sổ ghi chép tiền mừng (nhân tình bộ).
Trong lúc cô đang lật xem sổ, Ngô Nhạc cũng từ nhà chính , tay xách một cái túi vải màu đen và một cái khay.
"Kiều Kiều đây? Không ăn cơm ?" Ngô Nhạc hỏi, đổ kẹo khay. Bên Nguyễn Kiến Quốc cũng bóc t.h.u.ố.c lá, xếp hết lên một cái khay khác.
"Con ăn no ạ, việc Kiều Kiều cũng ? Kiều Kiều thể giúp phát kẹo." Nguyễn Kiều Kiều thực sự đang chán, tìm chút việc để .
"Bên ngoài nóng lắm, cục cưng nhà , đừng để nắng chiếu ." Nguyễn Kiến Quốc bóc xong mấy bao thuốc, lập tức xót con : "Ở đây chú tư và thím tư lo , cần..."
" mà Kiều Kiều giúp đỡ mà, ba ơi." Nguyễn Kiều Kiều chớp đôi mắt to tròn Nguyễn Kiến Quốc. Ông lập tức đầu hàng vô điều kiện: "Được , Kiều Kiều giúp phát kẹo nhé, nhưng nếu thấy mệt nóng thì nhà ngay, ?"
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu lia lịa.
Theo kế hoạch của Nguyễn Kiến Quốc, mỗi hộ gia đình sẽ nhận hai điếu t.h.u.ố.c và sáu viên kẹo.
Ngô Nhạc phát t.h.u.ố.c lá, còn cô bé phát kẹo.
Nguyễn Kiều Kiều cũng chờ lâu, bên nhanh ăn xong cơm, bắt đầu về phía để gửi tiền mừng.
Mấy năm nay kinh tế phát triển nhanh chóng. Trước lương 30 đồng là nhiều, nhưng hai năm gần đây, lương cơ bản tăng gấp đôi, nên tiền mừng cũng tăng từ năm đồng lên mười đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-626-thu-khoa-dai-hoc-13.html.]
Những đến gửi tiền mừng đầu tiên là trong thôn, cơ bản mười đồng. Nhà nào khá giả hơn một chút hoặc quan hệ họ hàng với nhà họ Nguyễn thì mừng hai mươi đồng.
Về phía nhà họ Hứa, Hứa Kiến Lâm đến gửi tiền mừng, Lưu Mai theo phía một quãng xa.
Tai nạn năm đó phế bỏ đôi tay của bà , còn tốn hơn 500 đồng, viện gần một năm trời mới miễn cưỡng giữ cái mạng.
Có lẽ vì trải qua kiếp nạn lớn như , Lưu Mai giờ sống kín tiếng hơn nhiều, còn hung hăng ngang ngược như nữa. Nhiều lúc thấy nhà họ Nguyễn, bà đều chủ động tránh .
Hiện tại Hứa Kiến Lâm lên gửi tiền mừng, bà chỉ dám đằng xa theo.
Nguyễn Kiều Kiều Hứa Kiến Lâm mắt. Mấy năm nay ông giống như ngọn đèn dầu đang cháy mòn, cháy hết chút cuối cùng là sẽ tắt ngấm, gầy đến mức biến dạng.
Cô đôi tay run rẩy của ông, từ trong cái túi áo bẩn rách móc một cái túi nhỏ - loại túi ni lông đựng muối ăn rửa sạch - từ bên trong đổ một đống tiền lẻ. Hai xu, năm xu, một hào, hai hào... tờ lớn nhất cũng chỉ 5 hào.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đếm một hồi lâu mới đủ ba đồng, đôi tay run rẩy, chút ngượng ngùng đưa cho Nguyễn Kiến Dân: "Kiến Dân, chỗ là ba đồng..." Xung quanh nhiều đang vây quanh chờ gửi tiền mừng. Ông chữ, nhưng mấy con từ một đến mười vẫn nhận . Nhìn thấy trong sổ là 10, 20 đồng, tay đưa tiền của ông càng run rẩy dữ dội hơn.
Nguyễn Kiến Dân thở dài một , cần tiền mừng, nhưng nếu như mới thực sự là sỉ nhục ông .
Anh chỉ đành nhận lấy tiền, ghi tên và tiền mừng sổ.
Ngô Nhạc đưa cho ông hai điếu thuốc. Đến lượt Nguyễn Kiều Kiều đưa kẹo, cô bé đếm mà bốc thẳng một nắm lớn đưa qua, ngọt ngào : "Chú Hứa, cái là cho Hứa Thành ăn, chú giúp con mang về cho em nhé." Nói xong bốc thêm một nắm nữa nhét tay ông.