thấy một tờ giấy trắng to tướng, vẽ đủ loại hoa đua  khoe sắc, còn vẽ một cô gái tóc dài đen nhánh nữa chứ.
Là nhà văn đó.
Cuối cùng  cũng tìm thấy một cục bông đen nhỏ xíu khuất tận đằng  lưng nhà văn, hình như là một thứ gì đó hao hao giống mèo.
Đây chính là cái bức tranh mà   bảo là “vẽ riêng cho ” á?
“Meo meo!”
Quá xem thường mèo  đó!
 nhảy phắt xuống khỏi đùi  , miệng lầm bầm chửi rủa.
Họa sĩ  kêu ái da một tiếng: “Cái giọng  vang dội dữ ha, giận  ?”
“Meo!”
“Đừng giận,  vẽ cho mày bức khác nữa nhé.”
Cây bút vẽ của   xoẹt xoẹt mấy đường  giấy, loáng một cái  bế  lên bảo: “Nè, tranh chân dung solo của mày đây.”
Rồi  thấy một con mèo mập ú nhảy nhót  giấy.
Họa sĩ  còn trơ trẽn khoe khoang: “Cái  là  vẽ theo tỷ lệ y chang mày đó, giống mày như đúc luôn, tay nghề của ,    bỏ  cả đống tiền mới mời   vẽ đó nha, mèo con mày   quý trọng.”
  ngoắt đầu  táp cho   một phát  tay,  há miệng   nhớ đến cái tên  cũng từng cho  ăn đồ ngon, thế là  thôi  cắn nữa.
Anh  khoái chí: “Mèo mập ú  mày còn vui đến mức l.i.ế.m tay  nữa  nè?”
“Meo meo meo!”  giận ghê!
 giơ chân , dùng hết sức bình sinh vỗ cho   một phát,  bỏ chạy.
Đồ loài  đáng ghét!
8
Dạo gần đây nhà văn  bận, mỗi ngày đều cặm cụi gõ gõ cạch cạch bên cạnh cái cục vuông vuông to tướng, cô  bảo là  đang chạy deadline.
 mỗi ngày cô  vẫn sẽ  cho  món pate thơm ngon.
Còn lải nhải lẩm bẩm bảo là  thèm chơi game, thèm ngủ, thèm ăn kem, thèm uống  sữa.
Nhà văn   cứ như thể chuyện gì cô  cũng    , nhưng thật  chuyện gì cô  cũng  hết trơn.
Ban ngày thì cô  ngủ nướng chơi game, thèm ăn thì gọi đồ ăn về, tối đến  gào thét bên cạnh cái cục vuông vuông to tướng gõ chữ cạch cạch.
Lúc  ngủ nhờ ở nhà cô , nhà văn còn thức khuya hơn cả  nữa.
Loài  dùng từ “cú đêm” để hình dung những   thức khuya, nhưng rõ ràng loài  còn “cú” hơn cả mèo  chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-meo-la-lao-dai/chuong-4.html.]
Lần nữa  đến vườn hoa nhỏ nhà họa sĩ  “hái hoa”,   chỉ  một khóm hoa nọ bảo: “Cô  thích hoa  đó.”
Sao     nhà văn thích hoa gì chứ?
Đến khi  tha bông hoa mà họa sĩ  bảo đến tặng cho nhà văn, cô  quả nhiên lộ  vẻ kinh ngạc vui mừng hơn bình thường.
Cô  cũng cầm cái cục vuông vuông nhỏ xíu chĩa   chụp ảnh lia lịa.
 quen .
Cả cô  và họa sĩ  đều thích cầm cái cục vuông vuông tên là “điện thoại” đó chĩa  .
 mà, ngày hôm  khi   tha hoa đến nhà nhà văn, thì  cửa nhà cô   đặt sẵn một bó hoa tươi rói  mê hồn .
Ta ngẩn , nhà văn cũng ngẩn .
“Bé cưng, đây là hoa em tặng cho chị hả?”
“Meo meo meo.” Mấy bông hoa   cành xanh lá biếc, là hoa mới hái xuống còn tươi rói, mèo  đây  “tài thánh” cũng  “sản xuất”   mấy bông hoa  chứ.
Bông hoa nhỏ xíu  tha đến tội nghiệp  lăn lóc  sàn nhà, so sánh  thì trông thật là thảm hại.
 ghét họa sĩ .
Anh  ức h.i.ế.p mèo !
Nhà văn trân trọng bó hoa  chẳng kém gì trân trọng mấy bông hoa của .
 cô    hoa khô, mà là tìm một cái bình hoa cắm hoa .
9
Mùi của nhà văn  đổi, phần lớn thời gian cô  tỏa  mùi hương ngọt ngào.
Mùi của họa sĩ cũng  đổi theo,   cũng ngọt ngào.
 bắt đầu thấy họa sĩ xuất hiện ở nhà nhà văn.
 chẳng rõ    giở trò gì. Tự dưng   bỏ bê ba bữa cơm nhà, cứ dí theo nhà văn, khoác tạp dề hồng phấn của   ,  bày vẽ nấu nướng như thể chuẩn  yến tiệc.
Tối hôm  còn thấy   lén la lén lút học nấu ăn nữa chứ.
Tiếc là nhà văn chẳng hiểu tiếng mèo.
Hôm đó,   còn mang đến một bó hoa hồng đỏ thắm.
Anh  bảo với nhà văn rằng   bạn  của cô, nhưng cớ   nắm tay  ?
Đồ lưu manh!
Anh  còn  thích cô ,  còn... hôn cô  nữa.
Đồ đại lưu manh!