10
Buổi chiều cùng ngày, Hạ Lan Thu nhập viện, Mạnh Đoạn gọi điện thoại yêu cầu đến bệnh viện thăm bà .
nghĩ đây chắc chắn sự thật, viện là một vở kịch vì mà dựng .
uyển chuyển từ chối: “Dì thích em, em cảm thấy vẫn nên đến khiến dì tức giận thì hơn.”
Mạnh Đoan kiên nhẫn : “Đây còn là vấn đề của thích nữa, vì xe em lái mà hoảng sợ nhập viện, em đến thăm bà , đây là phép lịch sự cơ bản!”
“Em vẫn cảm thấy em nên , để dì khó chịu cũng là phép lịch sự cơ bản!”
“Nếu đến… thì chia tay .”
Sau một lúc lâu, : “Được, em đến.”
11
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, một nhà đang dùng tiếng địa phương chuyện khí thế ngất trời, thấy tiến lập tức im bặt, tất cả đều đầu , thần sắc cổ quái.
Người phụ nữ giường , liếc mắt xem thường, bĩu môi dài thượt, ngoảnh mặt sang một bên hừ lạnh: “Cô đến gì?”
“Dì , vì cháu mà dì hoảng sợ, cháu đến thăm dì.” mỉm dùng tiếng địa phương với bà .
dứt lời, một phụ nữ tóc xoăn nghiêm mặt với : “Cô doạ cho viện, trả tiền t.h.u.ố.c thang, còn tiền bồi thường. Đến thăm bệnh mà mang theo quà cáp gì, đúng là cách , khó khách Lan Thu thích cô.”
Một phụ nữ khác nháy mắt với bà , “ nếu mang theo một bao lì xì dày thì cũng .”
mỉm , dùng tiếng địa phương trả lời họ: “Việc chúng tuân theo pháp luật. Nếu là do cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Không mang theo quà, vì dì vốn thích cháu, cháu sợ dì cũng ghét bỏ luôn cả đồ cháu đem đến, tiền lì xì cũng giống .”
Mọi trong phòng bệnh sửng sốt, thần sắc cũng càng cổ quái .
Lại phụ nữ đang giường bệnh mở mắt trừng trừng , sắc mặt lung xanh lúc đỏ, biến hoá ngừng.
vẫn tươi , tiếp tục dùng tiếng địa phương với bà : “Để dì chê , cháu tiếng tiếng địa phương còn kém, chắc dì vẫn hiểu chứ?”
Kì thật thể tiếng địa phương, trời sinh năng lực ngôn ngữ của vốn , thời điểm du học ở Châu Âu, cần tốn nhiều sức học mấy thứ tiếng.
Nhàn cư vi bất thiện
Khi mới tới nơi , tới nửa năm cơ bản hiểu hết tiếng địa phương, cũng thể một ít. khẩu âm của tương đối kì quái, tựa như nước ngoài tiếng phổ thông , kì lạ. Chỉ cần mở miệng thì bản xứ đoán là ngoài tới, bọn họ cảm thấy khẩu âm của buồn , hoặc là bắt chước , hoặc vài câu để mua vui cho bọn họ. Vì , còn nữa, bởi vì trong công việc cũng cần dùng đến tiếng địa phương, cho nên chỉ đơn giản với bên ngoài rằng , cũng hiểu tiếng tiếng địa phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-nao-can-miu-nao/chuong-4.html.]
12
“Kiêu Kiêu, em đến mà với ?” Mạnh Đoan từ bên ngoài , giọng ẩn ẩn tức giận.
“Mạnh Đoan .” Hạ Lan Thu thấy con trai liền mếu máo, tràn đầy uất ức.
Mạnh Đoan theo bản năng liếc , lúc mới xoay hỏi , giọng điệu mềm mỏng nhẹ nhàng: “Mẹ, thế?”
Hạ Lan Thu ôm ngực, nước mắt trào lên ầng ậng, “Mẹ cảm thấy thoải mái.” Nói xong, ánh mắt như như liếc .
Mạnh Đoan thất vọng : “Em gì với ?”
xung quanh, dùng tiếng địa phương mà bọn họ quen thuộc, : “Mọi chứng cho nhé, gì cả, còn đặc biệt dì suy nghĩ nữa đấy.”
thật sự bụng đó.
Mạnh Đoan giật : “Em… Em tiếng địa phương?”
“Ừ” một tiếng, thêm: “Không những , cũng hiểu.”
“Vậy vì em lừa gạt ?” Anh , trong mắt thất vọng, còn cả bi thương.
Nói dối?
lạnh, quen một năm, thời điểm chúng mới quen , tiếng địa phương nữa.
Mạnh Đoan hề quan tâm tiếng địa phương , hôm bỗng nhiên dạy cho . Không đợi đáp , lập tức tuôn một tràng, rằng tiếng địa phương của bọn họ khó học, để vất vả, dù học đến cũng cần dùng.
Sau đó dạy vài câu thô tục, mắng còn lăn ha hả.
Lúc còn cảm thấy khá thú vị, vui tính.
Hiện tại mới nhận , quả thật giỏi thao túng tâm lý.
Tiếng địa phương dễ học hơn ngoại ngữ nhiều, cần cần , chỉ cần lưu ý một chút là thể học .
Anh mở miệng liền học sẽ vô cùng khó khăn, qua thì vẻ quan tâm , nhưng kỳ thật là xem thường , cho dù chính là từng lôi khỏi chán chường thất bại.
Được thôi, nếu như chính là lừa gạt khiến cho bi thương thất vọng, cứ coi như là lừa gạt .