Ngày hôm , Văn Tâm nghênh đón một vị khách quen thuộc trong căn phòng khách sạn nhỏ hẹp của .
Vị khách mặc một bộ tây trang Armani, chân mang đôi giày Italy định chế, tóc chải đầu, còn mang một chiếc kính gọng vàng. Hiển nhiên, đây là một thành phần tinh trong xã hội. Mà lúc , bậc tinh đang chiếc sofa đơn trong phòng khách, lặng lẽ đánh giá Văn Tâm và hai, , là ba con mèo trong nhà Văn Tâm.
Mèo Maine lông dài màu đen ngay ngắn bên cạnh Văn Tâm, nghiễm nhiên trưng dáng vẻ của gia trưởng.
Mèo Ragdoll màu trắng trong lòng Văn Tâm gặm cá khô, thỉnh thoảng dùng đôi mắt màu lam ngây thơ vô tội trộm liếc .
Cuối cùng, còn một con mèo chủng loại hiếm lạ, mèo rừng Bengal. Nó lười biếng ngăn tủ phòng khách, như vô hại nhưng ẩn một tia địch ý. Chỉ cần liếc mắt một cái thấy rõ tính cách và địa vị của ba con mèo trong gia đình.
“Cô Văn, mạo quấy rầy cô thứ hai .”
Thu ánh mắt tò mò của , Đường Duệ trở đề tài chính: “Nói ngắn gọn, tới chủ yếu là ký hợp đồng với cô.”
“Ký hợp đồng? Ký cái gì chứ?”
Trong lòng Văn Tâm suy đoán, nhưng cô còn dám xác định. Đường Duệ lấy từ trong túi công văn tùy một tập giấy hợp đồng đưa cho Văn Tâm.
“Hợp đồng quản lý nghệ sĩ.”
Ba con mèo, trừ mèo đen sớm chuẩn tâm lý , hai con khác đều dựng hết lỗ tai lên. Bé Ragdoll trong lòng Văn Tâm càng nóng vội hơn, bò lên bàn xem hợp đồng.
Văn Tâm bình tĩnh ngoài ý : “Vô cùng cảm ơn Kỳ Thị tin tưởng năng lực của như , nhưng mà chỉ sợ trợ lý Đường còn , hợp đồng của và Lợi Thiên còn năm năm, trong vòng năm năm …”
“Những chuyện đều .” Đường Duệ ngắt lời Văn Tâm, sắc mặt đổi: “Cô Văn yên tâm, tiền vi phạm hợp đồng Kỳ Thị sẽ cô trả.”
“Là hai mươi triệu đó.” Văn Tâm nhịn . Tuy rằng Nhóc con tiền, nhưng tiền cũng từ trời rơi xuống. Nhóc con đau lòng, cũng đau lòng đó.
Đường Duệ tiếp: “Hai mươi triệu quả thật một con nhỏ, nhưng cô chắc cũng hiểu về công ty chúng nhỉ. Từ đến nay Kỳ Thị bao giờ phát triển nghiệp vụ quản lý nghệ sĩ, khiến công ty chỉ một nguồn doanh thu duy nhất. Nay Ban giám đốc quyết định từ tháng sẽ mở rộng thêm nghiệp vụ quản lý nghệ sĩ. Mà cô, cô Văn Tâm, mắt là thích hợp nhất công ty lựa chọn.”
Văn Tâm: “…” Anh chắc chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-28-ky-hop-dong-1.html.]
Mèo rừng ngăn tủ giật giật lỗ tai, nghĩ tới cái gì, dùng ánh mắt ý bảo Ragdoll trong lòng Văn Tâm. Mi trong giới giải trí , mau giúp cô xem hợp đồng .
Cần nhắc hả? Ragdoll tức giận trừng mắt với mèo rừng, đó linh hoạt nhảy lên bàn . Hợp đồng bàn hai bản, thoạt chỉn chu, nhưng nội dung cụ thể còn xem mấy điều khoản phía mới bẫy . khi Ragdoll thấy rõ tên công ty hợp đồng, giật ngây ngốc nửa giây.
“Là Kỳ Thị …”
“Sao , nổi tiếng lắm ?”
“Ừm, đây là công ty đầu giới giải trí, chủ yếu đầu tư sản xuất phim, chỗ dựa là tập đoàn Kỳ Thị, tài lực lớn mạnh vô cùng. Tui hợp tác cùng bọn họ mấy , chỉ thể , Văn Tâm ký hợp đồng với họ tuyệt đối thua thiệt.”
“ Tâm Tâm chỉ là một minh tinh nhỏ hạng ba, Kỳ Thị chủ động tìm đến cửa chứ?”
“Nói gì đó, Tâm Tâm thể là diễn viên hạng ba chứ, tin tui xé xác luôn !”
Mèo rừng: ??? Mèo đen thì thôi , một con Ragdoll như mi cũng dám?
Lúc , mèo đen vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: “Cô quả thực thiên phú.”
“ đúng , kỹ thuật diễn của Tâm Tâm , hồn, Kỳ Thị mắt nên mới ký với cô đó.” Ragdoll nhớ đến video từng xem, vô cùng đồng ý.
“Được , chỉ là cứ thấy gì đó đúng thôi…” Mèo rừng dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, bất đắc dĩ .
Văn Tâm vẫn còn lưỡng lự. Dù Đường Duệ nhưng trong lòng Văn Tâm kỳ thật hiểu rõ, cái gì mà triển khai nghiệp vụ mới chứ, thích hợp nhất chứ, đều là chuyện lừa đảo hết. Nguyên nhân thật sự nhất định là do Nhóc con. Tuy vì Nhóc con ký hợp đồng quản lý với , nhưng đấy là hai mươi triệu đó… đủ để ba con mèo ăn uống mấy năm liền luôn!
Văn Tâm vẫn hổ, vì cắn răng định từ chối. khi cô đang chuẩn từ chối khéo thì khéo , Tần Mạn gọi điện thoại đến. Giọng điệu của Tần Mạn vô cùng đắc ý: “Văn Tâm, cho cô , nhận cho cô một bộ phim đây.”
Trên đầu Văn Tâm hiện lên một dấu chấm hỏi: “Không lầm chứ Phó tổng Tần, còn đang bộ “Khí Phi”, cuối tuần còn gameshow “Vận tốc cuồng phong”, giờ bà còn nhận thêm một bộ phim truyền hình cho , bà cho là là sắt ?”
Tần Mạn hỏi cô: “Thân là nghệ sĩ, nhiều tài nguyên như tìm đến, chẳng lẽ cô vui ?”
Văn Tâm dáng vẻ hổ của bà chọc tức điên lên, lập tức mở miệng mắng: “Nếu ngày nào đó bà tìm việc cho thì càng vui đấy.”
Tần Mạn ha hả: “Văn Tâm, đừng trách chị Tần nhắc nhở cô, nước thể đẩy thuyền cũng thể lật thuyền. Cô cho rằng bám đuôi Tổng giám đốc Kỳ là thể tận hưởng cần lo gì ? Giờ còn thể cho cô mấy tài nguyên, nhưng thì ? Nếu luyến tiếc cô chịu khổ thì giải trừ hợp đồng cho cô? Nghe chị Tần , thừa dịp cô đang còn trẻ, nhận nhiều phim một chút, củng cố thêm fans, đó mới là mắt thôi…”